Tình Trường Kiếp Thượng

Chương 7



“Cố Hoài Triệt, ngươi khiến ta cảm thấy ghê tởm.”

Đây là lần đầu tiên nàng mắng người.

Cái gì mà thần y ôn nhuận như ngọc, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ hèn hạ mà thôi.

6

“Chỉ cần có thể giữ nàng bên ta, ghê tởm cũng có sao.” Cố Hoài Triệt không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói, ngữ điệu đầy ý vị khó lường.

Lúc này, nàng mới nhận ra, người nam nhân từng ôn nhu như ngọc nay lại bị bao phủ bởi một tầng âm u.

Ánh mắt hắn càng lúc càng sâu thẳm, tựa như vực thẳm không đáy, khiến nàng không cách nào trốn thoát.

“Chúng ta không thể vui vẻ chia tay sao. Chẳng lẽ phải đợi đến khi ta chết, ngươi mới hài lòng.”

Nước mắt không biết từ khi nào đã rơi xuống, lòng ngập tràn đau đớn chua xót.

Hứa Gia Hòa là kẻ chiến thắng trong truyện cung đấu, thủ đoạn thông thiên.

Dẫu nữ chính ấy cuối cùng gả cho nam chính, nàng cũng không cho rằng Hứa Gia Hòa sẽ buông tha cho nam phụ.

Bởi khi đọc truyện, Hứa Gia Hòa đã vô số lần rung động vì Cố Hoài Triệt.

Ánh mắt Hứa Gia Hòa tràn đầy dục vọng chiếm hữu, điều đó nàng nhìn rất rõ.

Nữ chính ấy có thủ đoạn, có thế lực, còn nàng chỉ có phụ thân, chỉ có chút gia sản nhỏ bé của một nhà thương nhân, lấy gì để đối kháng.

Nàng không muốn bản thân cuối cùng nhà tan cửa nát, cớ sao mọi chuyện lại khó khăn đến vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có ta ở đây, nàng sẽ không chết, cũng không được rời xa ta. Điều nàng đã hứa, nàng không được phép đổi ý.”

Hơi thở của hắn càng lúc càng gần, giọng nói lạnh như rắn độc trườn quanh.

Cố Hoài Triệt trong truyện, ôn nhu, thiện lương, lòng cứu giúp thiên hạ, chưa từng nhắc đến mặt tối của hắn.

Một kẻ có thể mỉm cười khi g.i.ế.c người, làm sao có thể là người thiện lương.

Nàng đã nhìn không thấu, lại tự chuốc họa vào thân, chọc phải kẻ điên cuồng này.

“…” Nàng mạnh mẽ đẩy hắn ra, muốn nhảy xuống khỏi xe ngựa.

Giờ đây trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, đó là chạy trốn.

“Tiểu Thúy.”

Hắn không ngăn cản, chỉ khẽ gọi một tiếng, khiến nàng lập tức tỉnh táo lại.

Quay đầu, nàng liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm như mực của hắn.

Khi hắn khẽ nhếch môi cười, màu mực ấy từng chút nuốt chửng nàng, cho đến khi hoàn toàn bị bóng tối bao trùm.

Cuối cùng, nàng ngẩn ngơ đứng đó, bị Cố Hoài Triệt kéo vào lòng.

“A Dao, ta và nàng ấy chẳng có gì, nàng ấy là hoàng hậu của bệ hạ.”

Cố Hoài Triệt ôm lấy nàng, chỉ buông một tiếng thở dài.

“Nhưng ánh mắt nàng ấy nhìn ngươi lại giống hệt ánh mắt ta.”