Thiên Lý Giang Lăng, người chơi game giỏi nhất toàn mạng.
Trì Chân của tuổi mười bảy thật lòng nghĩ như vậy.
Người này thao tác game giỏi, chỉ huy đội ngũ xuất sắc. Chỉ cần cùng anh đánh phó bản, chưa bao giờ phải cảm thấy rối rắm cả, dù là những phó bản chưa từng đánh qua nhiều lần anh vẫn có thể điều phối và chỉ huy tốt từng người chơi trong đội. Cảm xúc anh ổn định, tính tình tốt, chưa từng mắng người mới, cũng chưa bao giờ mắng người chơi mắc lỗi, càng không đổ lỗi cho ai đó khi cả đội bị diệt.
Anh sẽ nói: "Không sao, chúng ta làm lại lần nữa", "Không sao cả, vấn đề không lớn, vừa rồi đánh rất tốt, cứ giữ vững như thế là được."
Anh sẽ viết hướng dẫn game hay nhất toàn mạng, ngắn gọn, rõ ràng, dễ hiểu, không có lời thừa.
Đôi khi anh sẽ nói vài suy nghĩ của mình về game trong video hướng dẫn, sẽ nói khu vực này thiết kế ra sao, những game nào có lối chơi tương tự; anh sẽ nói, nơi này thiết kế cách đánh rất khéo léo và mới mẻ, lần đầu gặp, cực kỳ sáng tạo.
Anh còn sẽ bình luận về mô hình nhân vật trong game, thiết kế bối cảnh, những điểm nào làm tốt, những điểm nào anh nghĩ còn có thể cải thiện.
Thậm chí anh còn liệt kê từng kỹ năng, từng chỉ số sát thương để tính toán, bàn luận xem việc chỉnh sửa con số này có cần thiết không, sẽ ảnh hưởng thế nào đến cách đánh phó bản của chức nghiệp này về sau.
Trì Chân mười bảy tuổi chưa bao giờ nghĩ sẽ có người chơi game nghiêm túc đến vậy. Trước đó, cậu nghĩ chơi game chỉ là một cách trốn tránh và xả stress, một kiểu giải trí không mấy đứng đắn.
Cậu thường bị ba mẹ, thầy cô chất vấn "Chơi game suốt như vậy thì được gì?", mà cậu cũng không trả lời được.
Thiên Lý Giang Lăng nói: "Chơi vui là được rồi, game sinh ra là để chơi vui, ngoài vui ra thì chẳng còn ý nghĩa nào khác."
Trì Chân mười bảy tuổi thấy rất đúng, chính là vì vui thôi, chẳng lẽ còn mong đợi điều gì khác? Cậu học hành cũng chỉ tàm tạm, không thi nổi cấp ba thì vào trung cấp học cho qua, lấy bằng xong thì đi làm nuôi sống bản thân. Thầy cô nói có thể thi đại học, thi được thì sao, đừng nói cao đẳng, cử nhân ra trường rồi cũng chẳng phải vật lộn tìm việc như nhau sao.
Huống hồ ba cậu có gia đình riêng, mẹ cậu cũng có gia đình riêng, không ai cần cậu phải lo, cậu chỉ cần tự nuôi nổi mình là được rồi, kiếm được nhiều hay ít quan trọng sao?
Trì Chân đâm đầu vào chơi game như điên.
Chỉ cần Thiên Lý Giang Lăng online rủ người đánh phó bản, làm nhiệm vụ hàng ngày, PK ngoài bản đồ thì cậu đều tham gia. Cậu và Thiên Lý Giang Lăng đã kết bạn trong game, cùng chơi vài tháng, chưa từng nói chuyện riêng, nhưng Trì Chân vẫn cảm thấy họ nên được tính là bạn, bạn trong game.
Thiên Lý Giang Lăng thường online lúc nửa đêm, có khi là sáng sớm tinh mơ, lúc đó bang hội thường chẳng có ai, gần như ngày nào cũng chỉ có hai người họ chơi cùng nhau. Thiên Lý Giang Lăng sẽ nói Thủ Hộ gần đây tiến bộ nhiều đấy, thao tác càng lúc càng tốt, phản ứng cũng nhanh hơn rồi. Cậu sẽ nói, nhờ anh chỉ huy giỏi cả.
Trì Chân mười bảy tuổi nghĩ, đây chính là tình bạn giữa con trai với nhau, không nói nhiều lời thừa thãi, nhưng đã là anh em rồi.
Sau đó, số buổi Trì Chân trốn học đã chạm ngưỡng bị đuổi học, giáo viên chủ nhiệm thông báo phụ huynh, buộc nghỉ học một tuần, yêu cầu cậu về nhà suy ngẫm. Nghĩ thông rồi thì quay lại học, từ nay không được trốn học nữa, còn nếu không thông thì tự nghỉ học luôn.
Theo thỏa thuận giữa ba mẹ cậu, vốn dĩ là đến kỳ nghỉ hè mới tới lượt cậu về nhà ba ở, không ngờ giữa chừng Trì Chân bị buộc tạm nghỉ học. Ba cậu tức giận, bắt cậu tự bắt xe về. Vừa về đến nơi liền tịch thu điện thoại, nhốt cậu trong phòng, mỗi ngày đưa cơm ba bữa qua cửa, không cho ra ngoài, bắt cậu tự kiểm điểm lại bản thân. Mỗi sáng trước khi đi làm, ba cậu đều đứng ngoài cửa chửi cậu một trận, chửi cậu vô dụng, mất mặt, lười biếng. Trì Chân chỉ nghe, không cãi lại. Cũng chẳng có gì để nói, một tuần sau quay lại trường thì tự động xin nghỉ học thôi.
Cậu bị nhốt ba ngày, ở trong phòng ngủ suốt ba ngày, ba cậu chửi ba ngày, thấy cậu như khúc gỗ liền bỏ cuộc. Ba cậu hỏi cậu định tính sao, cậu nói định bỏ học, ra ngoài đi làm, có bằng trung cấp thì có ích gì, khác gì tốt nghiệp cấp hai đâu?
Mẹ kế cậu ở nhà trông con, đang mong bà nội lên trông giúp để bà còn ra ngoài đi làm, nói với ba cậu: "Chửi nó làm gì, học ba năm xong cũng đi làm, khác gì bây giờ? Nó không có năng khiếu học, anh đừng ép nó."
Ngày thứ tư, ba cậu cho phép cậu quay lại trường thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bỏ học về nhà. Trên tàu cao tốc trở lại trường, Trì Chân mở game đã bốn ngày chưa đăng nhập, thấy hộp thư có thông báo nhận đồ. Mở ra xem thì thấy Thiên Lý Giang Lăng gửi cho cậu rất nhiều nguyên liệu, còn có một ít tiền trong game.
Thiên Lý Giang Lăng nói: "Anh em à, tôi bận học quá nên đành phải tạm nghỉ game. Tôi chia số đồ còn lại trong acc cho mấy anh em, sau này rảnh lại chơi tiếp, có gì cứ tìm tôi qua Boluo boluo nha."
Trì Chân hỏi trên kênh bang hội: "Thiên Lý Giang Lăng nghỉ game rồi sao?"
Bang hội lập tức có người trả lời: "Đúng vậy, mấy hôm trước còn online, tự nhiên bảo bận quá, muốn nghỉ game. Anh em trong bang giữ lại kiểu gì cũng không chịu, bận cái gì chứ, nói nghỉ là nghỉ. Anh em còn nói sẽ giúp cậu ấy làm nhiệm vụ ngày, đánh phó bản, vậy mà cũng không đồng ý. Cậu nói xem thế là sao? Bang chủ còn tính để cậu ấy làm phó bang chủ, vậy mà chẳng nói chẳng rằng đã vội nghỉ game, thật chẳng có tình nghĩa gì cả."
Trì Chân hơi sốc, lập tức mở Boluo boluo định nhắn tin cho Thiên Lý Giang Lăng. Vào boluo boluo, video mới nhất trên trang cá nhân của Thiên Lý Giang Lăng là một video chia tay, trong đó là nhân vật game của anh nói vì bận học nên trong thời gian tới không thể làm video game nữa. Anh để lại tài khoản Weibo, nói nếu mọi người có game nào hay hoặc góp ý gì cho video thì cứ lên Weibo nói chuyện với anh.
Cậu nghĩ, có khi lên Weibo sẽ liên lạc nhanh hơn, liền lên đó tìm tài khoản của Thiên Lý Giang Lăng.
Dù là do bận học đi nữa, nhưng đã cùng nhau chơi mấy tháng trời, sao nói nghỉ là nghỉ được?
Lần online cuối cùng, họ còn hẹn sẽ đi đánh phó bản mới ra, kiếm vũ khí mạnh nhất của phiên bản hiện tại. Thiên Lý Giang Lăng đã full đồ, chỉ còn thiếu đúng cây vũ khí đó thôi. Giờ nghỉ game, tiếc biết bao nhiêu.
Bận học?
Khi đó Trì Chân còn nghĩ, chẳng lẽ cũng giống mình, trốn học chơi game, bị đuổi gần đến nơi, nên mới cuống lên?
Trì Chân nghĩ, muốn lên Weibo tìm Thiên Lý Giang Lăng, nói với anh rằng không cần căng thẳng như vậy, không cần nghỉ game đâu, cậu có thể giúp anh làm nhiệm vụ hàng ngày, cuối tuần chơi tiếp, không thì để đến nghỉ hè chơi cũng được.
Cậu thậm chí còn hơi muốn mắng anh, cho dù có muốn nghỉ game, thì cũng đâu cần vội vã như vậy? Mới có mấy ngày chứ!
Trì Chân nhập tài khoản Weibo của Thiên Lý Giang Lăng mà anh đã để lại và ngay lập tức tìm thấy. Cậu nhấn vào ảnh đại diện của Thiên Lý Giang Lăng để vào trang cá nhân.
Bài Weibo mới nhất trên trang của Thiên Lý Giang Lăng là ---
[Thiên Lý Giang Lăng: Gần đây tôi rất bận, việc cập nhật video game và hướng dẫn sẽ tạm dừng, không biết khi nào mới quay lại. Nhưng vẫn luôn chào đón mọi người trò chuyện với tôi về game, cả game cũ lẫn mới.]
Bên dưới bài viết này có hơn hai mươi bình luận, Trì Chân nhấn vào xem, phần lớn là những bình luận tiếc nuối hoặc lời chúc tốt đẹp, trong đó có một người bình luận như thể rất thân quen với Thiên Lý Giang Lăng.
[Thanh Thiên Ngoại: Ô? Tiểu tử ông cũng có ngày bận không chơi được game à? Haha...]
[Thiên Lý Giang Lăng: Cút]
[Thanh Thiên Ngoại: Đề tài tốt nghiệp à? Không thể nào, ngay cả Thời Thần của chúng ta cũng có ngày bị đề tài tốt nghiệp làm khó sao?]
[Thiên Lý Giang Lăng: Đề tài tốt nghiệp, luận văn, còn có dự án mới của giáo viên hướng dẫn nữa, nếu ông làm được thì lên mà làm.]
[Thanh Thiên Ngoại: Trâu bò thật, không hổ là Thời Thần không biết mệt mỏi #like]
[Thanh Thiên Ngoại: Vậy ông bao giờ về nước? Trước khi đó phải bay qua Boston chơi với ông mới được!]
Khi nhìn thấy "đề tài tốt nghiệp", "luận văn", "về nước", "Boston", Trì Chân đã ngây người.
Cậu lướt qua lại trang Weibo của Thiên Lý Giang Lăng.
Hầu hết các bài viết của Thiên Lý Giang Lăng đều liên quan đến game, rất ít bài viết về cuộc sống thực, nhưng không phải là không có.
Lướt qua xong, tàu cao tốc đã đến ga.
Trì Chân cảm thấy hơi choáng váng.
Thiên Lý Giang Lăng là một sinh viên du học, đang học thạc sĩ, thời gian online kỳ lạ là vì có sự chênh lệch múi giờ.
Trì Chân suy nghĩ kỹ, à, vốn dĩ phải như vậy. Người tài giỏi ở đâu cũng tài giỏi, làm sao Thiên Lý Giang Lăng có thể giống cậu, là một học sinh trốn học suýt bị đuổi học cho được?
Trì Chân cảm thấy may mắn vì mình đã lướt qua Weibo của Thiên Lý Giang Lăng, không vội vàng nhắn tin trên Boluo boluo, không nói "tôi sẽ giúp anh làm nhiệm vụ hàng ngày, cuối tuần anh lại online", cũng không mắng anh là vô nghĩa, bảo nghỉ game là nghỉ game.
Trì Chân không nhớ mình đã quay lại trường kiểu gì, chỉ nhớ khi tỉnh lại, cậu đã ngồi rất lâu trên giường trong ký túc xá của mình.
Ngồi lâu đến nỗi các bạn học đã tan học nhìn cậu một cách kỳ lạ.
Chủ nhiệm ký túc xá hỏi cậu: "Mới chưa đầy một tuần, sao cậu đã quay lại trường rồi? Cậu về thu dọn đồ đạc à?"
Trì Chân đầu tiên gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Các bạn học báo với giáo viên chủ nhiệm, và cô giáo chủ nhiệm chưa tan làm đã tìm Trì Chân nói chuyện rất lâu.
Trì Chân đến giờ vẫn nhớ lời cô giáo chủ nhiệm nghiêm khắc nói về những câu như "thời gian không thể lãng phí"... cậu bỗng nhiên khóc, nói với cô giáo: "Cô ơi, em muốn tiếp tục học, em muốn thi đại học."
Đó là những giọt nước mắt đầy sự không cam lòng.
Đó là lần đầu tiên cậu ý thức được sự chênh lệch lớn giữa mình và người khác.
Cậu luôn biết mình rất nhỏ bé nhưng dường như chỉ đến ngày hôm đó, cậu mới thật sự nhận ra từ tận đáy lòng, cậu nhỏ bé đến mức không ai nhìn thấy cậu, ngay cả những người mà cậu rất quan tâm.
Cậu đã đạt được gần như mọi thứ từ game, cậu có thể vì game mà khiến cuộc sống thực trở nên hỗn loạn.
Nhưng trò chơi và con người mà cậu quan tâm, trong mắt Thiên Lý Giang Lăng, có thể bỏ xuống bất cứ lúc nào chỉ vì bận học.
Nhưng cậu không hề oán trách Thiên Lý Giang Lăng.
Cậu đúng như ba cậu nói, vô dụng, mất mặt, lười biếng.
Vào khoảnh khắc đó, trong lòng Trì Chân chỉ có một suy nghĩ, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, cậu không muốn để Thiên Lý Giang Lăng biết rằng người bạn chơi game cùng anh là một người vì trốn học mà suýt bị đuổi học.
Sau khi thi đỗ cao đẳng, cậu âm thầm theo dõi Thiên Lý Giang Lăng trên Weibo.
Cho đến bây giờ, khi cậu lại tìm thấy Thiên Lý Giang Lăng trong game Vấn Đạo Thanh Thiên, chính là Vô Tẫn Thời, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ nói với Vô Tẫn Thời rằng, anh còn nhớ Kim Sắc Thủ Hộ không?
Cậu chỉ giống như một fan hâm mộ, ước ao lớn nhất là có thể có được dù chỉ một phần mười sự xuất sắc của thần tượng.
"CZ Tiểu Trì, streamer game tuyệt vời nhất trên toàn mạng."
Lời khen của Vô Tẫn Thời đến thật đột ngột, đột ngột đến mức Trì Chân hoàn toàn không thể tiếp nhận được, đột ngột đến mức cậu lại nhớ đến những giọt nước mắt cay đắng và mặn chát của mình lúc mười bảy tuổi.
Trì Chân cảm thấy hốc mắt mình nóng lên.
"Cảm ơn anh." Trì Chân nhỏ giọng.
Vấn Đạo Thanh Thiên có rất nhiều game thủ, thường xuyên có thể gặp những người chơi khác ở ngoài trời. Nhưng lúc này, trên đỉnh núi Lộc Ngô chỉ có hai người họ. Bầu trời sao đẹp như vậy, sao lại không có ai đến ngắm cảnh đêm nhỉ?
Trì Chân xoay góc nhìn, nhìn người thanh niên Đao Tu đang ngồi cạnh.
Đây có phải là nhất kiến chung tình không?
Có phải là vì hôm qua nhìn thấy ảnh của Vô Tẫn Thời nên cậu mới thích anh không?
Hương vị đắng cay của giọt nước mắt tuổi mười bảy dường như vẫn còn vương trên môi cậu, có lẽ từ lúc đó, cậu đã thích mà chính cậu còn chẳng hay.