Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi

Chương 83: Người Nhận Tin Nhắn Là Ai? - 1



Hạ Vân Thanh vừa cắn tay vừa liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ đã quá khuya rồi, cô tự hỏi Trần Quân Nghị đã ngủ hay chưa. 

Chợt nhớ đêm nay anh đã ra ngoài uống rượu, thế nên cô có lý do để trấn an mình. Có thể anh sẽ không đọc trong đêm nay nhưng khi bình minh đến thì sẽ không có thời gian cho cô sửa sai nữa.

- Không biết anh ấy có khóa cửa từ bên trong không?

Mang theo niềm hy vọng mỏng manh, cô mở cửa, rón rén đến trước căn phòng bên cạnh. Bàn tay mảnh mai run rẩy nắm lấy tay nắm cửa và xoay nhẹ. 

Âm thanh nhỏ vụn vang lên khiến Hạ Vân Thanh mừng như trúng giải độc đắc.

Hít sâu một hơi, cô đẩy cửa mở, thò đầu vào nhìn. Trên chiếc giường lớn là người đàn ông đang say giấc, ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp phủ lên người anh, thế nhưng, Hạ Vân Thanh lại thấy lạnh lẽo vô cùng. 

Cô nhanh nhẹn lẻn vào, tiến đến chiếc bàn kê ở đầu giường. Mắt cô rực sáng khi nhìn thấy chiếc điện thoại xịn sò của anh. Trời cũng giúp cô rồi.

Thế nhưng, khi màn hình điện thoại sáng lên, cô mới nhận ra anh đã cài mật khẩu và cô không thể mở được. 

Đầu cô nhảy số nhanh chóng và cô lập tức tiến đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, rướn người về phía anh, cầm lấy tay anh và thành công dùng vân tay anh để mở khóa.

Đang khi cô thao tác trên màn hình thì bỗng một làn hơi thở nồng mùi rượu phả vào cổ cô, khiến m.á.u trong người cô gần như ngừng chảy, cô hoàn toàn đông cứng.

- Em đang làm gì vậy hả Vân Thanh? – Trần Quân Nghị không biết đã ngồi dậy từ bao giờ, tựa đầu trên vai cô, mơ màng hỏi.

Hạ Vân Thanh sửng sốt, cô cử động một cách khó khăn, mở to mắt nhìn người đàn ông có vẻ như đang làm nũng bên cạnh mình. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù sợ là vậy, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, bây giờ là nửa đêm và anh đã có hơi men, sao cô không biến tất cả thành giấc mơ của anh nhỉ? Dù gì thì nhìn đôi mắt của anh lúc này không hề tỉnh táo, mơ mơ màng màng.

Nghĩ là làm, cô vội choàng tay đặt lên vai anh, vỗ về và hát một bài hát dỗ con nít ngủ. 

Như cô mong đợi, anh từ từ nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Khi chắc chắn anh đã ngủ say, cô mới tiếp tục mở điện thoại lên, dùng tay anh mở khóa lần nữa và xóa bỏ tin nhắn. Tiếp đó, cô cẩn thận đỡ anh nằm lại xuống giường, kéo chăn đắp cho anh rồi nhanh chân tẩu thoát về phòng mình. 

Cô không hề biết rằng vào khoảnh khắc cô chui ra từ phòng anh, có một đôi mắt đang dõi theo cô.

Nằm xuống giường, toàn thân Hạ Vân Thanh mềm nhũn, sức lực như bị ai đó rút cạn và cơn đau đầu ập đến. 

Cô nhủ lòng sau này sẽ luôn cẩn thận và mở to mắt để nhìn khi gởi tin nhắn cho ai đó. May mắn không thể đến nhiều lần.

Trong căn phòng bên cạnh, Trần Quân Nghị đang ngồi trên giường, thao tác trên điện thoại. Anh không quá say và anh đã nhìn thấy nội dung tin nhắn mà cô xóa. Có thể lúc đó, anh bị giới hạn tầm nhìn nhưng anh chắc chắn đó là tin nhắn cô nói nhớ ai đó. 

Rốt cuộc là cô nhớ ai? Rốt cuộc, người có vinh hạnh nhận tin nhắn đó là ai?

Cơn ghen và những suy nghĩ lung tung khiến anh không có được giấc ngủ ngon. Trời còn chưa sáng, anh đã rời giường, đi tắm. 

Đêm qua, giây phút tựa vào vai cô, hít hà mùi hương thiếu nữ, anh gần như sắp mất kiểm soát và đè cô xuống. 

Anh đã mừng vô cùng khi thấy cô lẻn vào phòng mình và kiểm tra điện thoại của mình. Anh còn tự hỏi lẽ nào cô đang sao chép tình huống trong truyện. Thế nhưng, vào lúc cô hát ru anh như thể ru con, anh đã lờ mờ đoán ra điều gì đó.