Hạ Vân Thanh cũng lờ trưởng phòng đi. Mọi khi, khi có việc, cô là người năng nổ tiến cử bản thân nhất. Tuy nhiên, cô không thể đi trong trường hợp này.
Cô muốn hạn chế giáp mặt Trần Quân Nghị, cô đang bị ám ảnh bởi bộ truyện kia và tinh thần cô đang bất ổn, cô sợ anh vô cùng.
- Vân Thanh, lại đây.
Tiếng gọi của trưởng phòng khiến mọi người nhẹ nhõm, chỉ Hạ Vân Thanh là cảm thấy như chân mình có chì.
Cô cắn môi, đứng dậy và tiến đến, nhận lấy cuốn sổ từ tay trưởng phòng, cố nở nụ cười công nghiệp.
- Đi thôi, chúng ta đến phòng họp trước, đừng để sếp vào trước nhân viên.
Dứt lời, trưởng phòng xoay người, sải bước đi. Hạ Vân Thanh cũng lò dò theo sau.
Lúc cả hai đang đi ngang thang máy thì cánh cửa thang máy đột ngột mở ra và Lâu Nam bước nhanh ra ngoài.
- Ồ, anh Lâu Nam, chào anh. Không phải sắp đến giờ họp rồi sao? Anh đi đâu nữa vậy? – Trưởng phòng vui vẻ hỏi.
- À, làm chút việc cho tổng giám đốc. – Lâu Nam vừa đáp vừa giơ cái thùng ra, lắc một cái.
Khổ thân cho anh chàng, vào khoảnh khắc này, đáy thùng đột nhiên bung ra, thế là toàn bộ thứ bên trong đổ ra ngoài.
Cả Hạ Vân Thanh và trưởng phòng đều hốt hoảng, vươn tay toan chộp lại nhưng quá muộn, những cuốn truyện rơi xuống, vương vãi khắp hành lang.
- Ôi trời, mau giúp anh Lâu Nam nhặt lên. – Trưởng phòng nói với Hạ Vân Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả ba người đồng loạt cúi xuống. Thế nhưng, khi ánh mắt họ chạm vào những trang truyện bị mở, họ gần như đông đá.
Cả trưởng phòng lẫn Hạ Vân Thanh đồng loạt nhìn sang Lâu Nam lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào trang truyện. Họ thậm chí không dám chạm vào để nhặt.
Thật không ngờ một trợ lý có vẻ ngoài tao nhã, sạch sẽ, đàng hoàng như anh ta lại đi đọc mấy thể loại truyện này. Hình tượng của Lâu Nam trong lòng trưởng phòng chỉ còn lại một đống xà bần.
Còn Hạ Vân Thanh thì vô cùng xấu hổ, cô chỉ đọc truyện 18+, nói là 18+ nhưng hình vẽ không táo bạo và trần trụi thế này, rõ ràng cái này là rất nhiều dấu cộng.
Bị hai cô gái nhìn như một gã biến thái, Lâu Nam vô cùng hoảng loạn, anh vội lắc đầu, xua tay, bán đứng luôn sếp của mình.
- Không phải của tôi. Thật đấy, mớ hỗn độn này là do tổng giám đốc đặt mua trên mạng.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên bên tai hai cô gái. Hạ Vân Thanh ngồi bệt luôn xuống sàn, toàn thân run rẩy, môi mấp máy không thốt nên lời.
Còn trưởng phòng thì vuốt tim liên tục. Cô tự hỏi tương lai của mình sẽ ra sao khi biết được bí mật này của sếp tổng. Có lẽ cô nên hối lộ cho Lâu Nam, để anh ngậm miệng lại, đừng nói lung tung.
- Ờ, không phải, ý tôi là…
Lâu Nam nhận ra mình lỡ lời. Thế nhưng, anh còn chưa kịp tìm ra lý do khác để giải thích thì từ xa đã vọng đến tiếng bước chân và tiếng nói xôn xao.
Bây giờ đã gần đến giờ họp và nếu anh đoán không lầm thì đó là âm thanh của mấy lão lãnh đạo già.
- Nhanh lên, có người đang tới, không thể để họ thấy. – Giọng anh rít qua kẽ răng.