Chồng tôi tan làm về khuya.
Trong mũ áo khoác lông vũ lại nhét một chiếc quần lót ren.
Anh ấy không biết, tôi cũng không nói gì.
Hôm sau, anh vẫn mặc nguyên chiếc áo khoác đó đi làm như thường lệ.
Chỉ khác là tôi lén kéo viền ren của chiếc quần lót ló ra ngoài mũ một chút.
Chơi bời đến mức này rồi, thì cũng nên để mọi người cùng mở mang tầm mắt chứ.
01
Khi Từ Chu Dã tan làm về, đã là một giờ sáng.
Công tắc đèn phòng khách phát ra một tiếng “tách” khẽ khi anh ấn xuống.
Tôi lơ mơ bước ra, vừa lúc thấy anh cởi chiếc áo khoác lông vũ, tiện tay ném lên sofa.
“Làm em tỉnh à?”
Lúc sáu giờ tối, Từ Chu Dã đã gọi điện báo với tôi rằng phải làm thêm, có thể sẽ về rất muộn.
Tôi lắc đầu, đẩy anh vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Nhưng vẫn nhạy bén nhận ra một mùi hương không thuộc về anh — hơi ngọt và nồng nàn.
Tôi hơi cau mày, tựa vào bồn rửa mặt nhìn anh.
“Tối nay anh làm thêm một mình à?”
“Không hẳn, người khác đi lúc mười hai giờ, anh chỉ ở lại thêm chút thôi.”
“Sao thế?”
Từ Chu Dã trả lời rất thản nhiên, khiến tôi không thể bắt bẻ được gì.
Tôi cười nhạt, bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Đi tới cửa, xếp lại đôi giày da anh đá văng bừa bãi, rồi quay lại sofa lấy chiếc áo khoác của anh.
Tôi kéo áo ra, mở phần mũ lên, chuẩn bị treo lên giá áo ở cửa.
Vậy mà lại thấy một chiếc quần lót ren bị vò nhăn nhúm nhét trong mũ — hoàn toàn không hợp với chiếc áo.
Tim tôi chợt trĩu xuống.
Gần như ngay lập tức, tôi rụt tay lại.
Chiếc áo khoác lông vũ rơi xuống đất.
Rõ ràng không có tiếng động lớn, vậy mà lại như một quả b/o//m bị kích nổ, khiến đầu óc tôi trống rỗng, tim đập loạn lên như muốn vỡ tung.
“Vợ ơi, lát nữa lấy khăn tắm giúp anh với.”
Từ Chu Dã thò đầu ra từ nhà vệ sinh, gọi tôi.
Tôi sững sờ quay lại.
Mấp máy môi, một lúc sau mới thốt ra được một tiếng: “Ừ, lát nữa.”
Lúc Từ Chu Dã đang tắm, tôi cứ đứng ngây người cạnh sofa.
Trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đến mức tôi thấy khó thở.
Nước mắt cũng vô thức lăn quanh vành mắt.
Tôi thật sự không thể hiểu nổi.
Không hiểu nổi tại sao chuyện như vậy lại xảy ra.
Đặc biệt là xảy ra giữa tôi và Từ Chu Dã.
Chúng tôi đã vượt qua mùa chia tay sau tốt nghiệp, vượt qua yêu xa, vất vả lắm mới kết hôn được năm năm đến hiện tại.
Tôi liếc nhìn tờ giấy xét nghiệm y tế mà tối nay tôi đã đặt sẵn trên bàn trà trước khi đi ngủ.
Lặng lẽ xé vụn nó, ném vào thùng rác.
Sau đó nhặt lại chiếc áo khoác trên sàn, đặt về lại ghế sofa.
Chiếc quần lót kia, tôi vẫn không lấy ra.
Lúc trước nhét thế nào, bây giờ vẫn giữ nguyên như vậy.
Từ Chu Dã không biết, tôi cũng không nói.
Có lẽ điểm khác biệt duy nhất là — tôi lén kéo nhẹ viền ren của chiếc quần lót ra ngoài mũ thêm một chút.
Chỉ kéo ra được một chút xíu.
Không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện, nhưng chỉ cần để ý một chút là có thể nhận ra.
Vì vậy sáng hôm sau,
Từ Chu Dã vẫn như thường lệ, tiện tay cầm lấy chiếc áo khoác lông vũ mặc vào người.
Trước khi ra khỏi cửa, anh còn không quên chủ động nói với tôi: “Nếu tối nay phải làm thêm, anh sẽ báo trước với em.”
Tôi cố gắng gượng cười.
Nhìn anh bước vào thang máy, nhấn nút đóng cửa.
Cửa sổ ở hành lang thang máy mở toang.
Gió lùa vào lạnh buốt, cứa vào mặt tôi rát như d//a/o c/ắ/t.