Từ Chu Dã đúng là giỏi thật.
Vừa phải lo cho tôi, vừa phải lo cho một người khác.
Điện thoại anh đặt trên bàn làm việc, cứ reo liên tục không dứt.
Tôi liếc nhìn một cái.
Là Giang Noãn.
Nhưng tôi không hỏi gì.
Cho đến khi anh ra khỏi thư phòng để nghe máy, tôi mới khẽ thở dài.
Thở dài vì anh yêu tôi nhưng vẫn có thể phản bội tôi.
Cũng thở dài vì tôi yêu anh, nhưng cuối cùng vẫn phải buông tay.
Thật ra, tôi rất ít khi động vào điện thoại của Từ Chu Dã.
Mật mã mở khóa là ngày sinh của tôi, nhiều năm rồi chưa từng thay đổi.
Tôi từng nói: nếu đàn ông đã không muốn cho mình biết, thì có xem điện thoại cũng vô ích.
Nhưng hôm ấy, sau khi dự xong đám cưới,
Lúc anh vào phòng tắm, tôi không kiềm được mà mở máy lên xem.
Dù biết rõ sẽ chẳng tìm được gì, tôi vẫn không thể dừng lại.
Ví dụ như, tin nhắn giữa anh và Giang Noãn.
Không có chút vấn đề gì.
Gần như toàn là trao đổi công việc.
Giang Noãn báo tiến độ, gửi tổng kết.
Từ Chu Dã chỉ nhắn lại “Nhận được rồi” và “OK.”
Nghĩ lại thì cũng phải.
Không xóa thì quá liều.
Mà xóa hết thì lại quá giả.
Từ Chu Dã khôn ngoan đến mức, ngay cả việc ngoại tình cũng nắm chắc được mức độ vừa đủ.
Tôi mở trang cá nhân của Giang Noãn.
Ảnh nền là một tấm chụp từ phía sau, rất ngọt ngào, rất thân mật.
Dòng trạng thái: “Em yêu anh, điên cuồng nhất, dữ dội nhất.”
Trong ảnh, Từ Chu Dã còn cố ý vén tóc lên.
Từ bóng lưng thì trông có vẻ trẻ trung, đúng kiểu sinh viên.
Nếu không phải chiếc áo khoác kia là tôi nhờ người đặt may riêng,
Có lẽ tôi cũng chẳng nhận ra.
Tôi lưu lại tất cả ghi âm và bằng chứng, gửi vào hộp thư của luật sư.
Đúng lúc đó, cuộc gọi giữa Từ Chu Dã và Giang Noãn cũng vừa kết thúc.
Tiệc cuối năm của công ty Từ Chu Dã, xưa nay tôi chưa từng tham dự.
Nên khi anh hỏi tôi như mọi năm, chắc hẳn cũng nghĩ rằng tôi vẫn sẽ từ chối.
Thế nên khi tôi nói “Được thôi” — chỉ hai từ ngắn ngủi,
Anh kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Hai người ngồi đối diện nhau ở hai đầu bàn ăn,
Cứ như đang bị ngăn cách bởi một hẻm núi sâu hun hút.
Trong lòng anh có điều giấu kín, tôi cũng vậy.
“Sao lần này lại đột nhiên muốn đi cùng thế?”
Từ Chu Dã đẩy ly sữa về phía tôi, cố tỏ ra bình thường như không có chuyện gì.
Tôi đón lấy, nhấp một ngụm, rồi nhẹ giọng đáp:
“Hôm đi dự đám cưới Lão Vương, em mới biết.”
“Có mấy bạn học đại học mình đều đã nhảy việc sang công ty anh rồi.”
“Hồi trước vì nghĩ không quen ai nên thấy ngại, giờ thì không còn vướng bận đó nữa.”
Tôi thấy lý do mình đưa ra rất hợp tình hợp lý.
Giống hệt như khi trước Từ Chu Dã từng nói với tôi rằng Giang Noãn bị rối l/o/ạn k//i/nh ng/u/yệt vậy.
Hơn nữa, mấy người bạn học kia hôm đó không có mặt ở tiệc cưới, lấy cớ “gặp lại bạn cũ” càng thêm thuyết phục.
Từ Chu Dã cười gượng, nhanh chóng giấu đi vẻ bối rối.
Thậm chí còn chủ động đề nghị đưa tôi ra trung tâm thương mại chọn lễ phục cho buổi tiệc cuối năm.
Chỉ là…
Không ai trong chúng tôi ngờ được,
Ngay trong trung tâm thương mại ấy, chúng tôi lại tình cờ chạm mặt một đồng nghiệp của anh.
“Chị dâu, chị ghê thật đấy nha!”
“Hôm đó ở công ty tụi em thấy cái quần ren trong mũ anh Từ, cười suýt ngất!”
“Chị không biết đâu, hôm ấy tổng giám đốc Từ mặt trắng bệch luôn, phải giải thích với cả công ty mất nửa ngày đó!”
Đồng nghiệp của Từ Chu Dã cười đến nghiêng ngả.
Còn nụ cười trên mặt Từ Chu Dã thì lập tức biến mất trong một giây.
Ánh mắt anh đầy hoảng loạn, thậm chí theo phản xạ nhìn về phía tôi, mấp máy môi, nhưng không nói được một lời nào.
Tôi nghĩ, gương mặt Từ Chu Dã hôm đó tái mét ra sao,
Thì hôm nay, chắc cũng chẳng khác gì.