Tình Yêu Đã Qua

Chương 11



27

Sau này, Chu Lật lén lút nói với tôi: "Giang Giang, chị yên tâm đi, ba mẹ tôi ngày trước là những người yêu thuần khiết, họ rất thích chị! Khi ba mẹ tôi đến đây, đã đánh cho anh trai tôi một trận rồi, chị xem lần này hắn có ngoan ngoãn không?"



"Vậy anh trai cậu đâu?"



"…Chị biết rồi phải không?" anh ta nhỏ giọng hỏi tôi.



"Biết cái gì?"



"Anh trai tôi có một người yêu đầu tiên ch ết sớm…"



Tôi tức giận biến sắc, "Cậu không phải muốn nói tôi giống với người yêu đầu tiên của anh ta chứ?"



Đây là kịch bản thay thế đáng sợ gì thế này?



Chu Lật biểu cảm rất khó xử: "…Chị... nghĩ nhiều rồi, chỉ là người yêu đầu của anh ta ch ết sớm, nên anh ta có chút vấn đề tâm lý, không chịu nổi tôi tìm được tình yêu thật sự trước anh ta. Hắn nhốt tôi lại, khiến tôi phải nhảy cửa sổ, mẹ tôi về đã đánh hắn một trận rồi, chị yên tâm, hắn sẽ không còn quấy rối nữa đâu!"



Rồi anh ta lại kêu lên, "Không ngờ nha, chị lại thích kịch bản này à?"



Tôi vừa nghe xong thì muốn tự mình đào một cái hố để chui vào.



Chỉ hận vì mình có cái miệng quá rộng.

 

28

Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến phòng bệnh đặc biệt này, nhưng là lần đầu tiên chăm sóc người ngoài Ôn Tử Ngang.



Ngày đầu tiên gặp anh ta ngoài hành lang, gương mặt Ôn Tử Ngang thể hiện rõ vẻ "quả nhiên là như vậy".



Anh ta nghĩ tôi sẽ lại như trước, mãi mê bám lấy anh ta.



"Em hôm nay mang gì đến vậy? Tôi muốn ăn tôm cua, ngày mai tôi muốn uống cháo hải sản mà em nấu, đồ ăn ở bệnh viện không ngon bằng em làm…" anh ta vừa tự nói vừa đưa tay định cầm lấy cái hộp tôi đang cầm, nhưng tôi nhanh chóng tránh đi.



"Đây không phải là cho anh."



Ôn Tử Ngang mặt mày biến sắc, cả người đứng sững tại chỗ, "Em không đến đưa cơm cho anh sao?"



Tôi lười biếng không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp bỏ đi.



"Ồ, đây chẳng phải là Ôn thiếu gia sao?" Chu Lật phá lên cười, "Sao lại đáng thương thế này? Đói rồi mà không có ai đưa cơm à? Mau gọi cô bạn gái chưa đính hôn của anh đến đi, đừng cứ nhìn người khác nữa. Nhìn ghê quá."



Ôn Tử Ngang cuối cùng vẫn không thể làm hành động xin ăn trước mặt mọi người, chỉ có thể mặt đầy vẻ u ám, để tôi đi qua.



"Giang Miên, em tốt…"



Tôi không thèm để ý đến anh ta.

 

29

Tôi chỉ chậm một chút thôi.



Khi tôi quay lại, Chu Lật đã nằm trên giường, mặt nhăn nhó như thể một người vợ hờn dỗi.



"Tôi chỉ một lúc không nhìn thấy em, em lại đi gặp anh ta."



"Em đi đi."



Anh ta quay lưng lại, dùng chăn che đầu, thì thầm với tôi.



"Để tôi một mình, trong chiếc chăn hoa này, cô đơn tan nát."



Tôi mặt không đổi sắc, vén chăn lên và phủ kín anh ta.



"Im miệng đi!"

 

30

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Chắc có lẽ sau trận đánh với Chu Lật, cuối cùng thì cái đầu óc của Ôn Tử Ngang cũng tỉnh táo hơn.



Lần này, dường như anh ta đã nhận ra có điều gì đó mờ ám trong sự việc năm xưa, nên đã âm thầm điều tra.



Dần dần, những chuyện cũ bị đào lại.



Tống Miên hoảng sợ.



Cô ta bắt đầu liên lạc với tôi.



Còn muốn dùng thủ đoạn cũ, dùng tro cốt để mua tôi im lặng về những chuyện đã xảy ra.



Khi đó, lúc mà cô ta giả vờ làm một người thay thế, sao cô ta không nghĩ đến việc mình sẽ có ngày này?

 

31

Lúc còn học trung học, tôi và Ôn Tử Ngang đã từng bị bắt cóc.



Nói chính xác thì...



Người bị bắt cóc thực sự là Ôn Tử Ngang, còn tôi chỉ là một con quạ đen xui xẻo bị dính vào.



Có vẻ như bọn bắt cóc không phải vì tiền, chúng tôi bị trói tay chân, bị bịt mắt, ngồi trên xe rất lâu, đường xóc nảy, chẳng biết bị đưa đến vùng núi xa xôi nào.



Chúng chỉ cho chúng tôi một ít nước uống.



Nhưng Ôn Tử Ngang vẫn nắm tay tôi, dùng thân thể mỏng manh của mình che chở cho tôi.



Anh ấy bảo tôi đừng sợ, sẽ bảo vệ tôi.



Lúc đó, anh ấy cũng mới chỉ mười sáu tuổi.



Anh ấy tiết kiệm nước cho tôi uống, dù môi anh đã khô nứt mà vẫn không nỡ uống thêm một ngụm.



Cái bánh bao nhỏ xíu cũng phải tiết kiệm.



Ngày đầu tiên, một nửa cho Miên Miên.



Nửa còn lại.



Ngày thứ hai, lại cho Miên Miên.



Anh ấy nói với tôi, "Đừng sợ, trong người anh có thiết bị định vị, gia đình anh sẽ đến cứu chúng ta."



Anh ấy nói một cách chắc chắn đến vậy, tôi tin anh.



Nhưng sau này tôi mới biết, thiết bị định vị trên người anh đã bị bọn bắt cóc vứt bỏ từ lâu.



Sau đó tình hình càng tồi tệ hơn.



Ôn Tử Ngang bị đánh gãy chân để bảo vệ tôi, sốt cao đến mức không tỉnh nổi.



Bọn bắt cóc đòi tiền chuộc nhưng không thành, lại đúng lúc ba Ôn Tử Ngang đang có một cơ hội thăng chức quan trọng, gia đình họ Ôn lại chẳng dám bỏ ra số tiền lớn để chuộc con trai.



Nhìn Ôn Tử Ngang càng lúc càng tồi tệ, tôi đã mài cả đêm dây thừng, cuối cùng cũng trốn thoát được.



Ôn Tử Ngang đã rất yếu.



Chúng tôi chạy được một lúc, bọn bắt cóc đuổi kịp.



Ôn Tử Ngang bảo tôi chạy trước, anh ấy ở lại ngăn bọn chúng.



"Em đợi anh quay lại!"



Tôi sẽ mãi nhớ là tôi chạy không được xa, thì nghe thấy tiếng thét thảm thiết của Ôn Tử Ngang, nhưng anh ấy vẫn ôm c.h.ặ.t c.h.â.n bọn bắt cóc, không để chúng đánh tôi.