Tôi nhìn thấy anh ta nhận cuộc gọi từ Tống Miên, dùng giọng điệu ngọt ngào nhất để an ủi cô ấy, nhưng một tay lại làm những việc bẩn thỉu với tôi.
Cuối cùng, khi anh ta kết thúc cuộc gọi, anh ta nghiêng đầu, với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
"Không hiểu sao, tôi cứ cảm thấy Miên Miên không giống như tôi nhớ."
“Chị à, chị có biết lý do không?"
Lúc này, trái tim tôi như bị xé nát, chỉ còn lại hận thù.
Cậu thiếu niên mà tôi từng nhớ giờ đã chế/t.
Còn lại chỉ là một kẻ đáng ghê tởm.
19
Tôi bị Ôn Tử Ngang nhốt bên cạnh anh ta.
Anh ta tịch thu điện thoại, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.
Mặc dù sống trong nhung lụa, nhưng anh ta lại chẳng xem tôi là người.
Ngày cưới sắp đến, nhưng Ôn Tử Ngang giống như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích, toàn tâm toàn ý chỉ muốn lấy lòng tôi.
Tôi không cảm thấy cảm động, chỉ thấy thật nực cười.
Anh ta không hiểu tại sao tôi không còn chấp nhận anh ta nữa.
Vẫn mơ mộng về việc có cả vợ cả thiếp.
20
Hôm nay là sinh nhật của tôi.
Tôi chủ động đề xuất muốn đến nhà hàng Michelin mà chúng tôi từng hay hẹn hò.
Ôn Tử Ngang vui mừng khôn xiết, tưởng rằng cuối cùng tôi cũng sẽ nhượng bộ, hoa và quà tặng đầy đủ, không thiếu thứ gì, không gian được trang trí lãng mạn và hoành tráng.
Ngay cả phòng riêng cũng là phòng cũ.
Quản lý ban đầu định lên chào hỏi, nhưng thấy không khí giữa chúng tôi kỳ lạ, liền lặng lẽ mang rượu lên rồi lui ra.
Dạo gần đây, anh ta ngày càng sốt ruột.
Nhìn thấy món quà công phu mà tôi lại bỏ qua, Ôn Tử Ngang cuối cùng không nhịn được hỏi tôi.
"Chị, chị không có gì muốn nói với em sao?"
Tôi im lặng, chỉ chờ đợi.
Tôi cố tình chọn nhà hàng này, có cổ phần của gia đình Tống.
Sẽ luôn có người nghe ngóng và truyền lại tin tức về việc anh ta chi tiền lớn ở đây để làm vui lòng cô gái khác, đủ để làm Tống tiểu thư tức giận đến ngộp thở.
21
Quả nhiên, không lâu sau điện thoại của anh ta bắt đầu rung lên liên tục.
Ôn Tử Ngang nhìn điện thoại rồi mắng một câu tục tĩu.
Anh ta rất thông minh, nhanh chóng nhận ra.
"Là em."
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta.
"Tôi không nghĩ chúng ta còn gì để nói. Vào ngày sinh nhật của anh, bạn bè anh đã sỉ nhục tôi như vậy, anh chẳng phải còn rất vui vẻ sao?"
Ôn Tử Ngang ngớ ra một lúc, "Chị nghe thấy rồi à?"
Tôi cười đến nỗi nước mắt chảy ra, "Ôn Tử Ngang, anh có nghĩ tôi thật rẻ rúng không? Tôi cứ quấn quýt lấy anh, làm chó cưng của anh, khi anh bên cạnh cô gái khác tôi cũng giả vờ không biết, bây giờ cô gái cũ quay lại, tôi nhường chỗ cho cô ấy, chẳng phải tôi đã làm đủ rồi sao?"
Ôn Tử Ngang có chút lúng túng, "Không phải như vậy..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta vụng về muốn đưa tay lau nước mắt cho tôi, "Em không có ý đó."
"Đừng gọi tôi là chị nữa!" Tôi cuối cùng không thể chịu đựng nổi nữa, "Anh còn muốn sỉ nhục tôi đến khi nào?"
"Ôn Tử Ngang, nếu anh còn nhớ chút tình cũ, hãy để tôi đi! Tôi không muốn l.à.m t.ì.n.h nhân của bất kỳ ai!"
"Giang Miên, để tôi nghĩ thêm..." Anh ta hạ giọng, đó là dáng vẻ mà tôi từng yêu thích, "Đợi tôi nghĩ thông rồi sẽ nói, được không? Em trong lòng tôi rất đặc biệt."
Nhưng rõ ràng anh ta vẫn đang tiến hành đám cưới với Tống Miên một cách bài bản.
Thật nực cười.
Thực ra tôi biết, tôi biết trong thời gian qua anh ta luôn gây rối với gia đình họ Chu, thậm chí đến mức khá ngu ngốc.
Câu nói của Chu Cẩn không chỉ là bảo tôi tự trọng, mà còn là cảnh báo Ôn Tử Ngang về rắc rối mà anh ta gây ra.
Tôi biết hết.
Nhưng Ôn Tử Ngang thì không hiểu.
Sau khi tôi từ chối anh ta, anh ta vẫn kiên trì hỏi tôi.
"Chị có yêu người khác không?"
Cuối cùng tôi cũng buông xuôi.
"Có."
"Là ai? Có phải là Chu Lật không?"
Khi tôi bị Ôn Tử Ngang đẩy mạnh vào tường, tôi nhận ra mình vẫn có thể cười.
"Ôn Tử Ngang, anh thật khiến tôi cảm thấy ghê tởm."
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, cúi xuống muốn hôn tôi.
Khi môi anh ta chuẩn bị chạm vào tôi, tôi quay mặt đi.
Ôn Tử Ngang nghiến răng, thì thầm bên tai tôi.
"Giang Miên, đây là thứ em nợ tôi!"
"Không," tôi nhìn thẳng vào anh ta, "Ôn Tử Ngang, tôi không nợ anh."
"Từ trước đến nay chưa từng."
22
Cửa bị đá văng mở, va vào tường tạo ra một tiếng động lớn.
"Thả cô ấy ra!"
Chu Lật lại đến rồi!
Cửa bị đá văng ra.
Chu Lật không biết vừa từ đâu đi ra, cả người trông rất thảm hại.
Nhưng khi anh lao vào, vừa lúc nhìn thấy Ôn Tử Ngang cúi đầu muốn cưỡng ép tôi, cơn giận lập tức bùng lên.
Anh nâng tay đ.ấ.m mạnh vào mặt Ôn Tử Ngang.
Ôn Tử Ngang không phải là người dễ chịu thiệt thòi, hắn liền đá vào bụng Chu Lật, khiến anh bay ra ngoài, đ.â.m mạnh vào một chiếc bình hoa lớn trong hành lang.
Hai người đàn ông lớn vật lộn với nhau, tiếng đ.ấ.m đá nghe đến rợn người.
Cảm giác như giữa họ có mối thù sâu nặng.
"Dừng lại!"
Tôi vừa la hét gọi người đến, vừa ra sức kéo Ôn Tử Ngang lại.
Bị tên khốn này nhốt lâu như vậy, tôi đã kiềm nén cơn giận trong người từ lâu.
Chẳng mấy chốc, gương mặt đẹp trai của Ôn Tử Ngang liên tục bị đánh mấy phát, ngay lập tức sưng vù lên.