Tình Yêu Không Công Khai

Chương 1



Tôi từ nhà vệ sinh đi ra. Tôi nhận ra, tôi đã bị lạc trong quán bar.

Dựa vào trí nhớ, tôi mở cửa một phòng riêng và bước vào.

Vừa ngồi xuống góc tối nhất thì nhận ra không khí ở đây có gì đó không đúng.

Tôi canh đúng thời điểm, vào lúc chuẩn bị lén rời đi thì chàng trai giữa ghế sofa lên tiếng.

“Anh Tự, buổi tiệc này đặc biệt tổ chức cho anh, sao anh lại ngồi một mình uống rượu thế này?”

Giọng nói quen thuộc khiến tôi dừng lại, rồi quay đầu nhìn vào giữa phòng.

Dù ánh sáng trong phòng lờ mờ, nhưng người đó mặc một bộ đồ đen, khí chất nổi bật khiến người ta không thể bỏ qua.

Chỉ thấy anh ta đeo kính gọng vàng, tay phải cầm ly rượu vang, ngồi yên lặng trên ghế sofa không nói gì.

“Anh Tự, anh có biết Triệu Hân Nguyệt sắp trở về không?”

Tên này vừa nói ra, khí thế của Châu Hoài Tự lập tức lạnh thêm ba phần.

Tôi biết, tên Triệu Hân Nguyệt là điều cấm kỵ đối với anh ta.

“Không phải tôi nói anh, tin tức anh kết hôn đã giấu ba năm rồi. Chẳng phải là sợ cô ấy biết sẽ buồn sao, bây giờ cô ấy sắp trở về, anh tính sao đây?”

“Còn người vợ thế thân kia của anh, ai cũng nói cô ta giống Triệu Hân Nguyệt đến sáu phần, anh sẽ không chơi trò thế thân mà lại sinh tình cảm thật đấy chứ?”

Nghe vậy, cơ thể tôi cứng đờ. Người vợ thế thân mà anh ta nói chính là tôi, đây có phải là tự vả vào mặt mình không.

Châu Hoài Tự ngước mắt nhìn anh ta, chỉ một ánh mắt đã khiến anh ta im bặt.

“Anh Tự, đừng giận, với điều kiện, với gia thế của anh muốn gì mà chẳng được.”

“Còn không mau rót đầy rượu vào.”

Ánh mắt anh ta hướng về phía tôi, tôi muốn cúi đầu xuống để giảm bớt sự hiện diện của mình, không ngờ tay tôi lại bị nhét một chai rượu, bước chân không vững mà bị đẩy lên phía trước.

Tôi không biết sao lại ngồi lên đùi Châu Hoài Tự, vài giọt rượu từ miệng chai rơi lên áo sơ mi của anh ta.

Tôi hoảng loạn đứng dậy.

Trong ánh sáng mờ ảo giao, ánh mắt tôi giao với mắt anh ta.

“Cô làm gì vậy, không chút… chị dâu.”

Giọng nói mang vẻ trách mắng của người phía sau khi thấy mặt tôi liền thay đổi.

Tôi không nói gì, giả vờ như anh ta nhận nhầm người, quay đầu chạy ra khỏi phòng riêng.

Đêm khuya, khi đang chìm trong giấc ngủ, tôi bị đánh thức bởi một nụ hôn gấp gáp và nghẹt thở.

Mở mắt ra là gương mặt đẹp đến quá đáng của Châu Hoài Tự.

Tôi đưa tay cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng lại bị anh ta giữ chặt vào đầu giường.

Mùi rượu nồng nặc quẩn quanh mũi tôi, tôi cắn rách môi anh ta, nhân cơ hội đó chạy thoát ra khỏi giường.

“Anh nhìn kỹ đi, tôi không phải là Triệu Hân Nguyệt.”

Đêm đó tôi ngủ ở phòng khách.