Cũng từ sau khi kết hôn, tôi mới biết cha tôi đã cứu cha mẹ Châu Hoài Tự trong vụ tai nạn năm đó.
Như một cách để trả ơn, bà nội đã giao tôi cho gia đình nhà họ Châu trước khi qua đời.
Vì vậy, không có gì lạ khi Châu Hoài Tự luôn bực bội vì bị ép phải kết hôn với tôi.
Giờ đây, chúng tôi có thể trả tự do cho nhau.
Sau khi ra viện, tôi trở về căn hộ để thu dọn hành lý.
Mọi dấu vết về tôi ở đây sẽ được tôi xóa sạch trước khi Châu Hoài Tự trở về.
Luật sư do bà nội sắp xếp tìm đến và đưa cho tôi một tập tài liệu thừa kế để ký.
Tôi không từ chối một cách khách sáo, mà ký tên một cách dứt khoát.
Nhận một cách thoải mái đôi khi lại có thể xoa dịu những món nợ tình cảm.
Ba năm trôi qua đã có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra.
Đầu tiên là tin tức về kẻ thứ ba xen vào giữa Châu Hoài Tự và Triệu Hân Nguyệt trên mạng biến mất chỉ sau một đêm.
Sau đó, tất cả tài nguyên của Triệu Hân Nguyệt bị cắt đứt, nghi ngờ là bị Châu gia phong sát.
Một số cư dân mạng tiết lộ rằng Triệu Hân Nguyệt lui về hậu trường thực chất là để dưỡng thai.
Thậm chí có người chụp được ảnh Triệu Hân Nguyệt dắt con đi chơi với Châu Hoài Tự, cả gia đình ba người vui vẻ bên nhau.
Châu gia không hề lên tiếng giải thích khiến cho tin đồn này nửa thật nửa giả, còn mọi người thì không ngừng bàn tán.
Lúc 4:30 chiều, tại cổng trường mầm non Ánh Dương.
Các bé lần lượt ra về, chỉ còn lại một cô bé buộc tóc hai bên.
Cô bé không khóc không làm loạn, dưới ánh mặt trời trông xinh xắn như một búp bê.
“Mẹ!”
Khi thấy bóng dáng quen thuộc, ánh mắt cô bé sáng rực lên.
“Bé con, xin lỗi, mẹ đến muộn.”
Tôi ngồi xuống ôm cô bé vào lòng, hôn lên đôi má phúng phính của cô.
“Không sao đâu ạ, con biết mẹ nhất định sẽ đến đón con mà.”
Trong phòng tắm, khi bị mẹ rửa đến nách, cô bé cười khúc khích không ngừng vì nhột.
“Bé con, mẹ phải đi công tác vài ngày, ngày mai mẹ sẽ đưa con đến nhà bà Thu nhé.”
“Dạ, con lâu rồi chưa gặp chị Chít ở nhà bà Thu.”
Chít là chú chó cưng của bà Thu.
“Chú Phúc An trước đó hứa sẽ đưa con đi công viên giải trí.”
“Còn có bánh nướng ngon của bà Thu nữa.”
Nghe nói sẽ đến nhà người khác, đứa trẻ chưa đến bốn tuổi không hề tỏ ra buồn bã, sự hiểu chuyện của bé thật đáng sợ.
Trên máy bay đi công tác, rõ ràng là tôi rất buồn ngủ nhưng lại không thể ngủ được.
Mới chỉ vừa chia tay không lâu, tôi đã nhớ cái cục cưng nhỏ của tôi rồi.