Tình Yêu Không Hẹn Trước

Chương 11



21.

Nước mắt tôi lại một lần nữa không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.

Năm đó, khoảng cách giữa tôi và anh quá lớn, lớn đến mức tôi chẳng biết phải đối diện với anh thế nào.

Tôi từng nhiều lần muốn nói thật với Giang Hiên.

Nhưng mỗi lần lời vừa chạm đến cổ họng, y như có thứ gì đó chặn ngang, một chữ cũng không thốt ra nổi.

Cuối cùng, tôi chỉ còn cách chọn con đường hèn nhát nhất — bỏ trốn.

Trốn đến một nơi không ai quen biết, bắt đầu lại từ đầu.

Tôi lao vào công việc, làm ngày làm đêm, bất chấp tất cả chỉ để kiếm tiền.

Và bây giờ, tôi cuối cùng cũng đã trả hết nợ.

Còn anh… lại xuất hiện, vào đúng lúc tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể gặp lại.

Giang Hiên nhìn tôi một lát, rồi lấy từ trong xe ra một chiếc hộp trang sức.

“Bạch Lộ.”

Bên trong là một chiếc vòng tay.

Kiểu dáng đơn giản, nhưng tinh xảo và đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

“Đây là chiếc vòng anh đặt riêng cho em.”

“Chuyện đã xảy ra trong năm năm qua, anh không cần biết.”

“Nhưng từ nay trở đi… anh có thể chăm sóc hai mẹ con em không?”

Tôi để mặc cho anh đeo chiếc vòng vào tay mình.

Anh nhẹ nhàng nói:

“Sau này mỗi năm anh sẽ tặng em một cái mới.”

“Xem còn ai dám cười em đeo đồ cũ.”

Nước mắt tôi lại rơi càng nhiều hơn, nghẹn ngào:

“Nhưng… em có con rồi.”

Giang Hiên nhìn tôi, không chút do dự:

“Từ giờ thằng bé chính là con ruột của anh.”

Ánh mắt anh kiên định, lời nói nghiêm túc đến mức không thể nghi ngờ.

Tôi bật cười trong nước mắt:

“Vậy thì… cũng còn phải xem nó có chịu nhận anh không đấy.”

Giang Hiên im lặng, mím môi như đang suy nghĩ gì đó.

Mười lăm phút sau.

Một người đàn ông mang đến trước cửa nhà tôi mấy chiếc xe đồ chơi mới toanh và vài bộ LEGO hoành tráng.

“Lên lầu.”

Giang Hiên không nói không rằng, tự tay ôm từng thùng đồ chơi, từng hộp LEGO lớn đi bộ hết năm tầng lầu — không thang máy.

Nhìn anh nghiêm túc, đầy quyết tâm như thể đang… chinh phục cả thế giới, tôi không nhịn được bật cười, phải lấy tay che miệng lại.

Tôi không biết, liệu máu mủ ruột rà có thật sự có thể xóa nhòa khoảng cách năm năm xa cách.

Nhưng hiện tại, nhìn người đàn ông ấy vì hai mẹ con tôi mà không ngần ngại khom lưng, cúi đầu, tôi bỗng thấy… có lẽ, tình thân thật sự có thể bắt đầu từ đây.

22.

Nghe thấy tiếng mở cửa, thằng bé nhà tôi như mọi lần lập tức nhào ra đón.

Nó chắc không ngờ rằng lần này người nó ôm phải… không phải là mẹ.

“Chú… chú ạ?”

Thằng bé ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc, nhưng còn chưa kịp giãy khỏi vòng tay Giang Hiên để chạy về phía tôi, thì đã bị anh bế luôn lên.

Giang Hiên ôm lấy thằng bé rất tự nhiên, rồi như bao ông bố khác, anh đặt con trai tôi ngồi hẳn lên cổ mình.

“Ồ ôôô! Thì ra trên cao trông như thế này! Tuyệt quá đi mất!”

Thằng bé hưng phấn reo lên, hai mắt sáng rực.

Giang Hiên bật cười, dịu dàng hỏi:

“Nhóc ngoan, nói cho chú biết tên con là gì nào?”

Thằng bé nheo mắt, cười tinh quái như một ông cụ non.

Sau đó lại quấn lấy Giang Hiên đòi anh bế chạy vòng quanh phòng khách thêm hai vòng nữa.

Căn phòng vốn rộng rãi vắng lặng, có thêm Giang Hiên tham gia, bỗng chốc như được lấp đầy một cách vừa vặn — không thiếu, cũng không thừa.

Hai “cha con” chơi đến mệt nhoài, thở hổn hển mới chịu dừng lại.

Lúc này, Giang Hiên lại nhẹ nhàng hỏi:

“Giờ con chịu nói cho chú biết tên chưa?”

Thằng bé nghiêng đầu hỏi ngược lại:

“Chú tên gì?”

“Chú tên là Giang Hiên.”

Không hiểu sao, chỉ nghe đến cái tên ấy, thằng bé đột nhiên hào hứng hẳn lên, kéo tay tôi, mắt long lanh như có sao:

“Mami! Giang Hiên!!”

Tôi nhéo nhẹ má nó:

“Không được vô lễ…”

Thằng bé không nghe, càng nói càng hăng:

“Đây chính là cái tên mà mỗi tối mẹ nằm mơ đều gọi mà!”

Tôi cứng đờ người.

Cái gì… Lúc nào thì có cái chuyện đó!?

Ánh mắt Giang Hiên nhìn tôi trở nên sâu hơn hẳn, còn tôi thì mặt đỏ như cà chua chín.

“Đừng nói linh tinh!”

Thằng bé sốt ruột:

“Con không nói bậy! Mỗi tối mẹ đều thì thầm gọi cái tên này, ồn đến nỗi con không ngủ nổi luôn ấy!”

Tôi ho khẽ một tiếng, lúng túng muốn độn thổ.

Nó… nó rốt cuộc là tai thính đến mức nào vậy!?

Lúc này, thằng bé quay sang Giang Hiên, nghiêm túc chìa tay nhỏ ra:

“Cháu tên là Giang Diệp!”