Tình Yêu Không Hẹn Trước

Chương 2



3.

Tôi đang vắt óc nghĩ cách để qua mặt cho êm chuyện.

Giang Hiên thì nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nhả ra hai chữ:

“Bao nhiêu tuổi?”

Tôi vừa định nói là bốn tuổi, không ngờ thằng con ngoan như học sinh giỏi trả lời câu hỏi của thầy giáo, giơ tay lên nói:

“Chú ơi, con đã năm tuổi rồi ạ.”

Tôi: ………

Tôi ho khẽ một tiếng đầy gượng gạo, cố lảng sang chuyện khác.

“Khụ, chúng ta nói về chuyện bồi thường thì hơn…”

Nhưng Giang Hiên lập tức cắt ngang lời tôi.

“Năm tuổi? Hình như năm năm trước chính là lúc em chia tay tôi thì phải.”

“Bạch Lộ, xem ra tôi đã đánh giá em quá thấp rồi đấy!”

……

Tôi muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra nổi một lời.

Giang Hiên tức giận cũng là điều dễ hiểu.

Năm đó chuyện giữa tôi và anh ta lan truyền ầm ĩ khắp trường.

Có người nói tôi bám được đại gia nên mới đá Giang Hiên.

Cũng có người bảo tôi đi lấy chồng chưa cưới.

Nhưng lời đồn phổ biến nhất vẫn là: tôi là kẻ trăng hoa, chơi chán rồi thì vứt bỏ Giang Hiên không thương tiếc.

Tóm lại, bất kể là lời đồn nào, thì Giang Hiên đều là người bị tổn thương.

Giờ gặp lại sau bao năm, bên cạnh tôi lại có thêm một đứa con trai.

Quan trọng là… tuổi của thằng bé lại trùng khớp với thời gian tôi và anh ta chia tay.

Giờ thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà tôi cũng không rửa sạch được.

Thế nên tôi chỉ còn cách cố kéo chủ đề về lại.

“30 vạn thì hơi nhiều, tôi không thể xoay được từng đó tiền trong một lúc, có thể giảm chút được không…”

30 vạn… tôi thật sự không biết mình phải vẽ bao nhiêu bức tranh mới đủ gom lại được ngần ấy.

Giang Hiên cười lạnh: “Không được, 30 vạn, một xu cũng không bớt.”

……

4.

Giang Hiên vẫn tuyệt tình như ngày nào.

Năm xưa lúc tôi theo đuổi anh ấy, đã tỏ tình không biết bao nhiêu lần, vậy mà tên khốn này luôn có thể lạnh mặt từ chối, không hề chớp mắt.

Anh ta tiếp tục đưa ra lý do: “Đây là xe mới của tôi, vừa mới lăn bánh.”

“Hơn nữa tôi đậu xe đúng chỗ, là các người đâm vào.”

Vài câu đó khiến môi tôi run rẩy, lắp bắp hỏi: “Vậy… vậy xe này anh có mua bảo hiểm chưa?”

“Chưa kịp mua.”

Thật là… không chừa cho tôi chút đường sống nào hết.

Nhưng tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Chỉ là vài vết xước thôi mà, còn chưa bằng một phần mười cái lần tôi cào năm xưa…”

“Đúng vậy, không hổ là con em, cái kiểu trút giận lên xe này giống em như đúc.”

Một câu đó khiến tôi càng thêm chột dạ.

Năm đó có lần tôi với anh ta cãi nhau, tức quá tôi lái chiếc BMW của anh ra ngoài, kết quả trên đường xảy ra va quẹt, gần nửa lớp sơn xe bị cạo sạch.

Tôi sợ quá, trốn luôn trong chiếc xe bị móp méo, không dám lên tiếng.

Cuối cùng chính Giang Hiên tìm được tôi, anh áp trán mình vào trán tôi, dịu giọng dỗ dành:

“Đừng trút giận lên xe nữa, được không?”

Lần nữa đối mặt với gương mặt lạnh lùng tuấn tú ấy, đầu óc tôi như bị quay cuồng, lỡ miệng buông ra mấy lời linh tinh.

“Anh còn nói tôi? Cái kỹ thuật lái xe tệ như vậy, rõ ràng là từ cùng một khuôn ra với anh!”

Vừa nói xong, vẻ lạnh lẽo trên mặt anh ta lập tức tan biến một nửa.

A a a a, tôi rốt cuộc đang nói cái gì vậy!

Đúng là tự tay bê đá đập chân mình!

“Tôi… tôi không có ý đó, ý tôi là kỹ thuật lái xe của anh… dở như con trai năm tuổi của tôi vậy…”

Vừa dứt lời, tôi chỉ muốn có cái lỗ nào đó để chui xuống.

Bởi vì đối diện tôi, Giang Hiên không chút biểu cảm mở điện thoại, ấn ba con số đơn giản.

“A lô, cảnh sát phải không, tôi muốn báo án…”