Tình Yêu Không Hẹn Trước

Chương 5



9.

Ngày cưới, tôi gửi thằng bé cho Nguyệt Nguyệt trông giúp.

Trang điểm đơn giản một chút, tôi liền lên đường đến khách sạn.

Từ xa đã thấy Tiểu Khê cùng chồng đang đứng trước cửa đón khách.

Rất nhanh, Tiểu Khê kích động nhấc váy chạy tới, mắt hoe đỏ gọi tên tôi.

Không ít bạn học cũ xung quanh cũng nghe thấy, liền túa lại vây quanh.

Mỗi người một câu, hỏi han tôi đủ chuyện.

Đúng lúc ấy, một giọng the thé vang lên:

“Bạch Lộ, cậu mà cũng đến à? Tốt nghiệp xong chẳng phải cậu bốc hơi khỏi nhân gian rồi sao?”

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua.

Trông có vẻ quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi là ai.

Tôi dứt khoát không trả lời, chỉ lấy phong bì từ trong túi ra.

“Tiểu Khê, đây là lễ mừng cưới 10.000 mà Giang Hiên nhờ mình gửi cho cậu…”

Vừa dứt lời, đám đông lập tức xôn xao.

“Gì vậy trời? Cậu và Giang Hiên quay lại với nhau rồi à?”

“Không thể nào? Hồi đó cậu đối xử với Giang Hiên kiểu đó mà còn có thể tái hợp, vậy đúng là chân ái luôn rồi!”

Ai nấy đều vểnh tai chờ tôi trả lời.

Ngay cả Tiểu Khê cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong chờ.

Năm đó tôi theo đuổi Giang Hiên, công khai và mãnh liệt.

Yêu được “học thần” như anh, tụi tôi từng là cặp đôi nổi bật và được ngưỡng mộ nhất.

Ai cũng nghĩ cuối cùng chúng tôi sẽ cưới nhau.

Thế nhưng cuộc chia tay sau đó lại chấn động không kém.

Tôi im lặng vài giây, rồi lấy thêm 2.000 nữa từ trong túi ra.

“Bọn mình không quay lại. Tôi chỉ tiện tay mang giúp thôi.”

“Còn đây là tiền mừng của tôi.”

Mọi người đều sững sờ.

Lúc này, giọng the thé kia lại vang lên lần nữa:

“Tôi biết mà!”

“Năm đó cậu cặp được với Giang Hiên chẳng phải vì mấy đồng tiền thúi đó sao?”

“Giờ người ta là tổng tài công ty niêm yết rồi, sao có thể tha thứ cho loại phụ nữ như cậu – kẻ đùa giỡn tình cảm người khác chứ?”

Nói thế này… nếu tôi không đáp trả thì đúng là quá lịch sự rồi.

“Tôi hỏi thật, cô là ai vậy?”

“Tôi là Thẩm Thiển Thiển!” Có lẽ vì tôi không nhớ ra, giọng cô ta trở nên đầy tức tối.

Nghe đến cái tên này, cuối cùng tôi cũng nhớ ra.

Năm xưa lúc tôi theo đuổi được Giang Hiên, nghe nói cô nàng khóc suốt một đêm tức tưởi.

Tôi bật cười: “À, thì ra là kẻ thua trận năm đó.”

“Cậu!!”

10.

Thẩm Thiển Thiển rõ ràng muốn mắng tiếp, nhưng có lẽ thấy người đông nên cố nuốt cục tức vào bụng.

Cô ta đổi cách tiếp cận, bắt đầu tìm cớ soi mói:

“Ồ kìa, Bạch Lộ, nhìn mấy món trang sức trên tay cậu cũng cũ quá rồi đó.”

“Nhà cậu chẳng phải có tiền lắm sao?”

“Sao giờ ngay cả một món trang sức mới cũng không mua nổi?”

“Với cái bộ dạng nghèo kiết xác này của cậu, làm sao xứng với Giang Hiên được chứ?”

Tôi khựng lại, cúi đầu nhìn chiếc vòng tay đỏ trên cổ tay mình.

Đó là món quà năm xưa Giang Hiên tặng tôi.

Vì nợ nần, tôi đã bán gần như hết tất cả trang sức trong nhà, chỉ giữ lại duy nhất chiếc vòng này.

Những lúc cần ăn mặc tử tế để dự tiệc, nếu tay trống trơn sẽ rất ngượng.

Hôm nay tôi mới đánh liều đeo nó, chỉ vì nghĩ Giang Hiên sẽ không đến.

Tôi đang nghĩ nên đáp lại cô ta thế nào thì…

Trước cửa khách sạn bỗng vang lên tiếng ồ đầy kinh ngạc.

Tôi và mọi người đều quay đầu lại.

Từ đằng xa, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi bước vào.

Là Giang Hiên.

Anh được nhóm bạn học cũ vây quanh đón chào, nhưng ánh mắt lại dừng thẳng vào tôi.

Tôi nghe thấy có người lên tiếng hỏi:

“Giang Hiên, tôi cứ tưởng cậu bận quá không đến được cơ đấy!”

Giang Hiên nhẹ gật đầu:

“Vừa đáp xuống sân bay, tôi đến thẳng đây.”

Tôi bắt đầu thấy không thoải mái, muốn lén lút tháo chiếc vòng trên tay xuống.

Nhưng động tác đó nhanh chóng bị Giang Hiên bắt gặp.

Lạ thay… tôi lại thấy trong mắt anh hình như có một tia ý cười?

Đúng lúc ấy, Thẩm Thiển Thiển lại không buông tha:

“Sao không nói gì nữa thế, Bạch Lộ? Thấy Giang Hiên đến nên cậu chột dạ rồi à?”

“Cái vòng tay đó nhìn lỗi thời quá, tôi còn mang theo mẫu mới của Cartier đây này.”

Vừa dứt lời, Giang Hiên liền lên tiếng, tiếp lời một cách trôi chảy:

“Là lỗi của tôi… để em vẫn còn phải đeo chiếc vòng cũ.”

“Nhưng cũng chẳng còn cách nào, vì đó là tín vật tôi tặng em năm xưa. Dù có cũ, em cũng chẳng nỡ tháo xuống.”

“Nếu em đã thích, sau đám cưới hôm nay, tôi đưa em đi chọn vài cái mới. Mỗi ngày thay một cái cũng được.”

Tôi: ???

Thẩm Thiển Thiển: ???

Mọi người xung quanh: ???