Tình Yêu Không Hẹn Trước

Chương 8



15.

Lúc Nguyệt Nguyệt đưa thằng bé về, tôi đang ngồi một mình trong nhà uống rượu giải sầu.

“Còn chưa uống đủ rượu cưới à?”

“Coi nào, nói thật đi, lại gặp Giang Hiên rồi đúng không?”

Tôi cười khẽ:

“Sao cậu biết?”

Nguyệt Nguyệt bật cười, cụng ly với tôi.

“Tớ còn không hiểu cậu sao?”

“Năm đó nhà cậu phá sản, cậu ôm con chạy đôn chạy đáo khắp nơi, chưa từng rơi một giọt nước mắt.”

“Chỉ có chuyện liên quan đến Giang Hiên, mới khiến cậu khóc thành như vậy.”

Tôi há miệng định nói gì đó, lại chỉ im lặng.

Nguyệt Nguyệt đưa cho tôi một tờ khăn giấy, hỏi nhỏ:

“Anh ta có người mới rồi à?”

“Không có.”

“Vậy thì…”

“Anh ấy hôn tớ. Rồi hỏi vì sao tớ lại rời đi.”

Nguyệt Nguyệt chửi thề một câu, bật dậy khỏi ghế:

“Thế chẳng phải chuyện đáng ăn mừng à? Cậu còn ngồi đây khóc cái gì!?”

“Hai người đều còn tình cảm, còn chờ gì nữa? Cưới luôn đi chứ, làm mẹ rồi còn ngại ngùng cái gì?”

Tôi lại uống thêm một ngụm rượu, nặng nề nói:

“Anh ấy là một người trẻ tuổi thành đạt, đứng trên đỉnh cao sự nghiệp.”

“Còn tớ, chỉ là một kẻ từng phá sản, trắng tay, chẳng còn gì trong tay nữa. Làm sao tớ xứng với anh ấy?”

Năm tôi tốt nghiệp đại học, công ty nhà tôi bị một đối tác lâu năm lừa một dự án lớn.

Công ty phá sản, ba tôi không chịu nổi cú sốc đó, đã nhảy lầu 44.

Tôi bán hết mọi thứ có thể, nhưng đến cuối cùng vẫn còn nợ 5 triệu.

Tôi chỉ có thể cắn răng gánh hết.

Còn Giang Hiên…

Là nam thần học bá, người người ngưỡng mộ, tiền đồ rạng rỡ.

Trước đây tôi còn dám mặt dày theo đuổi anh ấy, chỉ vì nhà còn chút tiền.

Nhưng khi tôi chẳng còn gì…

Dựa vào cái gì mà tiếp tục đứng cạnh anh?

Chẳng lẽ để trở thành gánh nặng, kéo tụt cả giấc mơ lẫn tương lai của anh sao?

 

16.

“Bạch Lộ, chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ Giang Hiên không biết gì về tình cảnh của cậu sao?”

Nghe đến đây, tôi khựng lại.

Nguyệt Nguyệt bắt đầu nghiêm túc phân tích:

“Cậu thử nghĩ xem, năm đó cậu đột ngột biến mất, anh ta lại có thể không đi tìm cậu sao?”

“Chỉ cần tìm hiểu một chút, là biết ngay nhà cậu phá sản.”

“Năm năm trước cậu ăn mặc thế nào, tiêu xài ra sao, rồi nhìn lại bây giờ cậu sống kiểu gì?”

Tôi cúi đầu, nhìn chiếc áo khoác lông vũ đã sờn và rụng lông từng mảng mà vẫn không nỡ thay.

Giang Hiên…

Chắc chắn anh cũng đã nhìn ra từ lâu rồi.

Nguyệt Nguyệt chỉ vào bức ảnh gia đình treo trên tường — nơi có tôi và con trai cùng cười rạng rỡ:

“Cậu thật sự muốn con trai cậu mãi mãi không có cha sao?”

Trong đầu tôi như có thứ gì đó nổ tung — một tiếng “ầm” giòn tan, xé toang mọi tảng băng đang cố gắng đè nén bấy lâu.

Con trai tôi…

Chẳng lẽ vì lòng tự trọng và chút sĩ diện mỏng manh của tôi, mà cả đời này phải sống thiếu thốn tình cảm của cha ư?

Huống hồ…

Tôi thật sự… đã quên được Giang Hiên rồi sao?