Anh bị thương ở tay phải, dù sao cũng khá khó khăn.
Chưa đợi Giang Thượng Hàn trả lời, Giang Cảnh Nghiêu như thể đã đoán ra ý định của cô, không vui nói:
"Cậu ấy là người lớn rồi, tự biết lo liệu, con quan tâm làm gì, ăn đi."
Giang Sơ Ninh lặng lẽ lè lưỡi, nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.
Giang Thượng Hàn khẽ cong môi, không nói gì.
Tuy nhiên, Giang Sơ Ninh vẫn không thể an tâm ngồi ăn, trong khi cô vừa ăn vừa quan sát anh, nếu anh muốn uống nước, cô liền lập tức đẩy cốc qua cho anh; nếu anh cần giấy ăn, cô đứng dậy, đặt hộp giấy ăn trước mặt anh.
Giang Cảnh Nghiêu cuối cùng không ăn hết bữa sáng, mà chỉ cảm thấy bữa ăn đã bị “no” vì bực mình.
Đây là người vừa nói mình có nguyên tắc ư.
Ông đặt bát xuống, ho nhẹ một tiếng, rồi nói với Giang Thượng Hàn:
"Khi nào cậu về, để Sơ Ninh ở nhà mấy hôm, tôi có vài chuyện muốn nói với con bé."
"Vậy thì cũng không sao, ba em không thích anh, mẹ anh không thích em, vậy là hòa rồi."
Giang Thượng Hàn: "……"
Nghĩ vậy, tâm trạng của Giang Sơ Ninh quả nhiên vui vẻ hơn rất nhiều.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại tại khách sạn.
Giang Sơ Ninh quay đầu nhìn anh:
"Chúng ta không về Giang gia gặp mẹ anh sao?"
"Muộn rồi, khi khác lại nói."
Giang Sơ Ninh thở phào nhẹ nhõm, may mà....., cô còn có cơ hội chuẩn bị tâm lý.
Khi vào khách sạn, vừa xuống thang máy, Giang Sơ Ninh đã nhìn thấy Giang Nguyên đứng dựa vào tường, vẻ mặt chẳng có gì vui vẻ.
Cô hỏi: "Anh họ, sao anh lại ở đây vậy?"
Giang Nguyên ngáp một cái: "Còn vì sao nữa."
Giang Sơ Ninh nhìn cái hộp thuốc trong tay anh, biết anh tới làm gì rồi.
Trong phòng, khi Giang Nguyên đang thay băng cho Giang Thượng Hàn, Giang Sơ Ninh ngồi bên cạnh, vừa vuốt ve Bánh bao không nhịn được mà nhìn về phía họ.
Khi băng gạc dần được tháo ra, những vết thương đỏ ửng dưới lớp vải băng càng rõ rệt hơn.
Chẳng cần tưởng tượng cũng có thể biết dưới lớp băng là một vết thương nghiêm trọng đến mức nào.
Đang lúc cô nhìn mà cảm thấy choáng váng, Giang Thượng Hàn quay đầu:
"Nhắn ba em một tiếng, chúng ta đến khách sạn rồi."
Giang Sơ Ninh "Ừ" một tiếng, cầm điện thoại đi ra ban công, gọi điện cho ba.
Giang Nguyên thay băng cho Giang Thượng Hàn xong không nhịn được liền lẩm bẩm:
"Anh còn sợ em ấy bị dọa à? em ấy từng tận mắt thấy anh xử lý bọn người nhà Giang gia, Sơ Ninh đâu có nhút nhát như anh nghĩ. Em ấy có thể ở bên anh, đã đủ chứng minh sự dũng cảm rồi."
Giang Thượng Hàn liếc anh một cái:
"Cái này không liên quan đến dũng cảm."
"Vậy anh lo cái gì?"
"Em ấy sẽ buồn, sẽ khóc."
Giang Nguyên: "……"
Anh băng bó xong, lại lấy băng gạc mới quấn lại cho Giang Thượng Hàn:
"Anh định xử lý thế nào với tên thanh niên kia?"
Giang Thượng Hàn liếc mắt, nhìn về phía Giang Sơ Ninh đang đứng ở ban công.
Cô vẫn chưa nhắc đến chuyện này, nhưng anh có thể thấy rõ, việc Tần Chiếu Bắc cố tình lại gần cô, đối với cô mà nói là một đả kích rất lớn.
Hai năm khó khăn nhất trong cuộc đời cô, có sự tồn tại của cậu.
Giang Nguyên tiếp tục nói:
"Nếu là vài năm trước, anh đã xử lý hắn từ lâu rồi, bây giờ còn do dự, kết quả đã rõ."
"Cậu ta không nên để ý đến Sơ Ninh."
Nếu Tần Chiếu Bắc lúc đầu chỉ nhằm vào anh, Giang Thượng Hàn sẽ cho cậu cơ hội báo thù.
Anh có thể tìm Niếp Như Hải để trả thù, Tần Chiếu Bắc cũng có thể làm vậy.
Giang Nguyên nói:
"Nếu là Sơ Ninh thì sao? em ấy không có nguyện vọng gì lớn, chỉ hy vọng anh khỏe mạnh, không bị thương, mỗi ngày đều có thời gian ăn một bữa với em ấy. Em ấy mở quán bánh ngọt, nếu làm ăn tốt, có nhiều người yêu mến, đó là tất cả hy vọng của em ấy."