Về đến khách sạn, vì vừa tắm trước khi ra ngoài nên Nguyễn Tinh Vãn chỉ rửa mặt qua loa rồi nằm lên giường. Cô mở điện thoại đã sạc đầy pin và gọi về Nam Thành để báo bình an.
Bùi Sam Sam nhận cuộc gọi của cô, giọng đầy lo lắng:
"Hai ngày cậu mất tích làm mình sợ c.h.ế.t khiếp, may mà sáng nay Chu tổng gọi điện đến."
Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy, dừng lại một chút rồi nhìn về phía ngoài phòng ngủ:
"Anh ấy gọi điện cho cậu à?"
"Chắc không phải là gọi cho mình đâu, chỉ là vì Daniel cũng đang cử người đi tìm cậu, nên anh ấy nói đơn giản là không cần tìm nữa."
Bùi Sam Sam lại nói:
"Tinh Tinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Sao cậu lại đột nhiên biến mất khỏi bệnh viện?"
Nguyễn Tinh Vãn khẽ mím môi:
"Là người của Giang Thượng Hàn đưa mình đi."
"Giang Thượng Hàn, cái tên yêu quái ăn thịt không nhả xương ấy hả? Sao rồi, trông có phải mặt xanh nanh dài, đáng sợ lắm không? Hắn không làm gì cậu chứ?"
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
"Không đâu, mình gặp anh ta rồi, hoàn toàn khác với lời đồn, anh ta trông..."
Nghĩ đến bóng dáng hôm đó thấy ở cửa, trong đầu Nguyễn Tinh Vãn thoáng hiện lên điều gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt được.
Bùi Sam Sam thắc mắc:
"Chẳng lẽ là một soái ca?"
"Đúng là khá đẹp trai."
"Đẹp đến mức nào, có đẹp bằng Chu tổng không?"
Tay cầm điện thoại của Nguyễn Tinh Vãn khựng lại, hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thượng Hàn lại hiện lên trong đầu cô.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra điều vừa lướt qua trong đầu mình là gì.
Sau vài giây im lặng, Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Có."
Bùi Sam Sam không tin lắm:
"Thật không?"
"Ừ, gần như thế."
Bùi Sam Sam thốt lên kinh ngạc:
"Trời ơi! Trên đời này còn có người đẹp trai gần bằng Chu tổng sao! A a a, mình cũng muốn gặp thử, cậu có thể lén chụp một tấm cho mình không?"
Nguyễn Tinh Vãn:
"...Không tiện lắm."
Lúc này, trong điện thoại vang lên giọng của Daniel:
"Tôi vẫn còn ở đây, cô có thấy quá đáng không?"
Bùi Sam Sam phản bác:
"Đúng thật mà, dù Chu tổng có độc miệng một chút, nhưng khuôn mặt đó đúng là ăn điểm đấy chứ. Khi anh ấy không nói chuyện, nhan sắc thực sự đạt đến đỉnh cao!"
Nghe vậy, khóe môi Nguyễn Tinh Vãn khẽ nhếch lên cười, nhưng khi ngẩng đầu lên, cô lại thấy người đàn ông không biết từ lúc nào đã tựa vào khung cửa.
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Cô ho khẽ hai tiếng:
"Sam Sam, thực ra mình nghĩ rằng..."
Bùi Sam Sam thở dài:
"Chu tổng là một người tốt, chỉ tiếc là lại có một cái miệng........."
Chu Từ Thâm bước dài tiến lại gần.
Nguyễn Tinh Vãn nhanh chóng cúp điện thoại, nhét vào chăn, cố tỏ ra bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Khi Chu Từ Thâm từng bước tiến lại gần, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy nhiệt độ trong phòng như hạ xuống vài độ, khí thế của anh khiến cô có chút khó thở.
Cô quyết định chủ động mở lời:
"Sam Sam chỉ đùa thôi, cô ấy đang khen anh mà."
Chu Từ Thâm đứng trước mặt cô:
"Tôi nghe ra rồi. Nhưng mà—"
Nói đến đây, Chu Từ Thâm nắm lấy cổ tay cô, ép cô xuống giường, đôi mắt đen nguy hiểm nheo lại:
"Cái gì gọi là "gần như"?"
Chương 1236
Nguyễn Tinh Vãn quay mắt nhìn chỗ khác, tránh ánh mắt của Chu Từ Thâm:
"Thì... thì cũng giống nhau thôi, có gì mà so sánh."
Chu Từ Thâm nắm lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh, từ tốn nói:
"Có vẻ như em vẫn chưa hiểu rõ về tôi."
Đôi môi mỏng của người đàn ông vừa định hạ xuống, Nguyễn Tinh Vãn đẩy anh ra:
"Anh đứng dậy đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì mà nhất định phải đứng dậy mới nói được?"
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Cô nhéo mạnh vào eo Chu Từ Thâm, anh khẽ kêu lên một tiếng.
Nhân lúc đó, Nguyễn Tinh Vãn trườn ra khỏi anh, lật người xuống giường.
Cô tìm khắp phòng mà không thấy giấy và bút đâu.
Chu Từ Thâm ngồi bên mép giường, chống tay ra sau, ánh mắt theo dõi từng động tác của cô:
"Tìm gì thế?"
"Giấy bút, có không?"
"Không có, gọi điện thoại xuống lễ tân, bảo họ mang lên."
À, đúng rồi.
Nguyễn Tinh Vãn đi đến đầu giường, gọi điện thoại xuống lễ tân.
Mười phút sau, nhân viên khách sạn mang giấy và bút chì đến.
Nguyễn Tinh Vãn ngồi trên ghế sofa, tập trung tâm trí, nhanh chóng phác thảo những nét trên giấy.
Một lúc sau, Chu Từ Thâm ngồi bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô:
"Vẽ gì thế, chẳng phải em nói có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Sắp xong rồi."
Nói xong, cô vỗ vào tay anh đang đặt trên eo, nghiêm túc nói:
"Buông ra."
Chu Từ Thâm đành thu tay lại, ngả người vào sofa, chăm chú nhìn cô vẽ.
Khoảng hai mươi phút sau, trên tờ giấy trắng đã xuất hiện khuôn mặt của một người đàn ông, Nguyễn Tinh Vãn càng cẩn thận thêm thắt các chi tiết.
Chu Từ Thâm nhìn vào bức vẽ, đôi mắt đen nheo lại.
Anh lạnh lùng nói:
"Khi em vẽ tôi, không thấy em chăm chú như thế này."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Nhìn bức vẽ đã gần hoàn thành, Nguyễn Tinh Vãn đưa nó ra trước mặt Chu Từ Thâm:
"Đây là Giang Thượng Hàn."
"Tôi đoán ra rồi, nhưng tôi không hiểu tại sao em lại nói hắn ta giống tôi."