“Cậu ở Chu thị cũng nhiều năm rồi, cũng giúp Từ Thâm giải quyết không ít rắc rối. Với năng lực của cậu, đáng lẽ nên được hưởng những điều kiện tốt hơn. Chỉ là, cậu cũng thấy đấy, tôi mới về Chu thị, vẫn còn nhiều thứ chưa quen, nên phải phiền cậu thêm một thời gian nữa.”
Lâm Nam có vẻ bất ngờ trước lời nói của anh, ngẩn người:
“Thiếu gia, tôi…”
Chu Tuyển Niên tiếp tục:
“Hiện tại vị trí phó tổng giám đốc ở Chu thị vẫn đang trống. Tôi tin chắc cậu có thể đảm đương tốt. Ngoài ra, tôi sẽ chia cho cậu 5% cổ phần. Sau này, cậu không cần xử lý những công việc lặt vặt như đưa tài liệu nữa, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Cậu thấy sao?”
Lâm Nam đứng bật dậy, chưa kịp mở lời thì Chu Tuyển Niên đã mỉm cười nói:
“Không cần căng thẳng, cậu đã làm việc nhiều năm ở Chu thị, những điều này là xứng đáng với cậu.”
“Cảm ơn thiện ý của thiếu gia, nhưng tôi đã làm việc lâu năm rồi, cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian. Vị trí phó tổng, thiếu gia nên để lại cho người xứng đáng hơn.”
Chu Tuyển Niên từ tốn nói:
“Trong lòng tôi, không ai thích hợp với vị trí này hơn cậu. Tôi cũng hiểu cậu đã vất vả, thôi thì tôi sẽ kéo dài kỳ nghỉ của cậu lên một tháng, thấy sao?”
“Thiếu gia…”
“Cậu đừng vội từ chối, cứ về suy nghĩ kỹ đi. Vị trí phó tổng sẽ luôn chờ cậu.”
Chu Tuyển Niên nói thêm:
“Dĩ nhiên, nếu cậu vì không muốn làm việc cùng tôi mà rời đi, thì tôi tuyệt đối sẽ không giữ cậu lại.”
Chương 1366
Lâm Nam rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, cảm thấy áo sơ mi sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt.
Anh đơn giản thu dọn một ít đồ đạc, rồi rời khỏi Chu thị.
Trên đường đi, Lâm Nam nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, anh lại gọi cho Chu Từ Thâm.
Đầu dây bên kia, giọng Chu Từ Thâm bình thản:
“Nói đi.”
“Chu tổng, vừa nhận được tin, nguồn tiền thuê nhóm người đó là từ một tài khoản nước ngoài của Lâm Tri Ý. Tài khoản này được mở ở New York hai mươi năm trước. Mỗi năm đều có một khoản tiền lớn chuyển vào tài khoản này. Tôi đoán đây là lợi nhuận từ những phi vụ phi pháp của Triệu Kính.”
“Tài khoản này vô cùng bí mật, từ trước đến nay chỉ có khoản tiền vào mà không có chi phí chi tiêu, ngay cả bản thân Lâm Tri Ý cũng không biết về sự tồn tại của tài khoản này.”
Chu Từ Thâm hỏi:
“Có điều tra được khi nào Lâm Chí An rời Nam Thành không?”
Lâm Nam đáp:
“Các cửa ngõ ở Nam Thành đều có người của chúng ta và của William giám sát. Dù ông ta có trốn thoát cũng không thể rời đi mà chúng ta không hay biết. Chỉ còn một khả năng…”
Hoặc là Lâm Chí An có thuật độn thổ, đào đường hầm để trốn.
Hoặc là có ai đó đã giúp ông ta
rời đi, và người này là kẻ mà họ hoàn toàn không nghi ngờ, không bao giờ nghĩ đến việc kiểm tra.
Vài giây sau, Chu Từ Thâm nói:
“Tôi sẽ còn ở London một thời gian nữa, ở Nam Thành có chuyện gì thì cậu và Trần Bắc lo liệu. Nếu bên studio của Nguyễn Tinh Vãn bận quá, cậu tìm hai người qua hỗ trợ.”
Lâm Nam đáp lời, rồi nói thêm:
“Chu tổng…”
“Nói đi.”
Lâm Nam do dự mãi không nói nên lời.
Chu Từ Thâm nói:
“Cậu sắp kết hôn rồi à?”
Lâm Nam ngạc nhiên:
“Sao có thể!”
Anh bận đến mức không có thời gian tìm bạn gái, lấy ai mà kết hôn.
“Vậy có gì khó nói mà ấp úng chờ tôi hỏi thế?”
Lâm Nam: “…”
Anh bây giờ có chút hối hận, giá mà vừa rồi nói thẳng ra thì tốt hơn.
Có Chu Từ Thâm mở lời như vậy, những gì anh sắp nói tiếp theo nghe có vẻ như là trách móc và thậm chí mang theo chút đe dọa, chút khoe khoang.
Lâm Nam im lặng một lúc rồi mới nói:
“Hôm nay đại thiếu gia tìm tôi.”
“Hứa hẹn cho cậu gì rồi.”
“Muốn tôi làm phó tổng, còn cho tôi 5% cổ phần.”
Chu Từ Thâm nói:
“Tốt đấy, khi tôi kết hôn, cậu có thể gửi phong bì lớn rồi.”
Lâm Nam: “…”
Khoan đã, nghe giọng điệu này, là cầu hôn thành công rồi?
Lâm Nam cười gượng hai tiếng:
“Nếu tôi không đến thì có thể miễn không phong bì không?”
“Mơ mộng gì thế.”
Vài giây sau, Chu Từ Thâm lại nói:
“Đi hay không là tùy cậu, tự mình suy nghĩ, không cần cân nhắc đến tôi.”
“Tôi sẽ không đi đâu.”
Chu Từ Thâm nói:
“Đây là quyết định của cậu, sau này đừng trách tôi.”
Lâm Nam nghiêm túc nói:
“Chu tổng, anh biết vì sao đến giờ anh mới theo đuổi được cô Nguyễn không? Là vì anh nói chuyện khó nghe quá đó.”
“Vậy thì sao, cuối cùng tôi vẫn theo đuổi được đó thôi.”
Lâm Nam mỉm cười, tự tìm ông chủ thì dù có khóc cũng phải hoàn thành công việc.
Chu Từ Thâm nói:
“Được rồi, cậu có thể đổi ý bất cứ lúc nào, không cần báo tôi.”
Nói xong, Chu Từ Thâm cúp máy.
Lâm Nam cầm điện thoại, thở dài không thành tiếng, sao tự nhiên anh lại trở nên đắt giá thế này, bị hai người đàn ông tranh giành.
Một người thì ấm áp nhẹ nhàng, một người thì lạnh lùng vô tình, tính khí khó chịu, nói chuyện chẳng bao giờ lọt tai nổi.