Chu Từ Thâm chậm rãi liếc nhìn cô một cái, rồi quay sang Nguyễn Tinh Vãn:
"Đừng lâu quá, mai còn phải đến Studio."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
"Em biết rồi, anh ngủ trước đi."
Chu Từ Thâm xoay người, mở cửa phòng bên cạnh bước vào.
Bùi Sam Sam kéo tay Nguyễn Tinh Vãn về phòng mình, đóng cửa lại rồi nói:
"Tinh Tinh, mình đã lấy được đồ rồi, giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Nguyễn Tinh Vãn mím nhẹ môi:
"Ngày mai mình sẽ mang đến cơ quan giám định."
"Mình thấy việc này có vấn đề."
Bùi Sam Sam nói:
"Mình nghĩ thế này, ba cậu trước đây làm xét nghiệm ADN chắc chắn đã rất cẩn thận, nhưng trong trường hợp này vẫn có vấn đề. Điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ có người không muốn ba cậu và Tiểu Thầm nhận nhau!"
Nghe vậy, lông mày của Nguyễn Tinh Vãn khẽ nhíu lại. Cô chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng những lời của Bùi Sam Sam không phải là không có khả năng.
Mấy tiếng ngồi trên máy bay, Bùi Sam Sam đã nghĩ kỹ về chuyện này, càng nghĩ càng thấy có khả năng là như vậy.
Bùi Sam Sam tiếp tục nói:
"Dù là cậu, hay Chu Từ Thâm, hay ba cậu, đều có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo. Chỉ cần các cậu có động thái gì, họ đều biết hết. Nhưng mình thì khác, mình vốn không liên quan đến chuyện này. Hơn nữa, chuyến đi London lần này của mình, không ai biết chính xác mình đi làm gì, họ tự nhiên sẽ không đề phòng mình."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Nhưng nếu đúng như cậu nói, cậu đi làm xét nghiệm này mà bị phát hiện, cũng có thể gặp nguy hiểm, mình..."
Bùi Sam Sam nắm tay cô:
"Không sao, mai mình về thăm ba mẹ. Mình có một chú làm việc trong bệnh viện, mình sẽ nhờ chú ấy giúp, không có gì bất trắc đâu."
Lông mày của Nguyễn Tinh Vãn nhíu chặt hơn, lời của Bùi Sam Sam không phải không hợp lý.
Cô vừa từ London về, mang quà, quay về thăm ba mẹ, nghe qua cũng là chuyện rất bình thường, chẳng ai nghi ngờ hay bám theo cô.
Thành phố Nam Thành lúc này tình hình rất bất ổn, nhất cử nhất động của cô và Chu Từ Thâm thực sự đang bị theo dõi.
Nếu lúc này, thân phận thật sự của Tiểu Thầm mà bị lộ, rất có thể sẽ gây thêm rắc rối cho cậu.
Chuyện này giao cho Bùi Sam Sam làm là thích hợp nhất.
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn nhẹ gật đầu:
"Vậy cậu cẩn thận nhé."
"Yên tâm, quê mình chỉ là một thành phố nhỏ xíu hạng bốn, hạng năm, không ai để ý đến nơi đó đâu."
Nói xong chuyện chính, Bùi Sam Sam mở vali, lấy quà ra cho Nguyễn Tinh Vãn, Nguyễn Thầm và Hứa Loan:
"Mai mình về rồi, cậu giúp mình đưa mấy món này cho họ nhé. Lần này về, mình muốn ở bên ba mẹ vài ngày, có kết quả mình sẽ gọi cho cậu ngay."
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Được, mai lúc nào cậu đi? Mình đưa cậu ra sân bay nhé."
Bùi Sam Sam ngồi khoanh chân trên ghế sô pha:
"Không cần đâu, mình tự bắt xe đi là được rồi. À, mình đưa chìa khóa dự phòng của studio cho cậu nhé. Mình sợ mang theo lại làm mất."
Bùi Sam Sam tìm trong túi xách nhưng không thấy.
Cô lại theo thói quen lục túi áo, một thứ hình chữ nhật rơi xuống đất không một tiếng động, yên lặng nằm giữa tầm mắt hai người.