" Daniel à, đây là con gái dì, Sam Sam. Xinh đẹp đúng không? dì không nói quá đâu, đúng chứ?"
Daniel đứng lên, lịch sự đáp:
"Đúng là rất xinh đẹp."
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Bùi Sam Sam, hơi nhướn mày, đưa tay ra:
"Chào cô Bùi, tôi là Daniel, rất vui được gặp cô."
Bùi Sam Sam hít sâu một hơi, không kiềm được mà lùi lại.
Mẹ cô kéo tay cô, nâng cánh tay cô lên, ép cô bắt tay Daniel:
"Sao còn ngây ra đấy làm gì? Người ta đang chào hỏi con mà!"
Cô còn chưa kịp rụt tay lại, Daniel đã tiến tới, nắm lấy tay cô, khóe môi nhếch lên.
Bùi Sam Sam cảm thấy như có tiếng sấm nổ vang trên đầu mình, cả người cứng đờ.
Là cô điên rồi hay anh điên rồi?!
Chương 1650
Nhìn thấy Bùi Sam Sam đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc, mẹ cô quay sang giải thích với Daniel:
"Sam Sam nhà chúng ta bình thường không thế này đâu. Con bé chỉ là... thấy trai đẹp là ngại thôi, cháu đừng để ý nhé."
Daniel rút tay lại, khóe môi nở một nụ cười:
"Không sao, được cô Bùi thích là vinh hạnh của cháu ạ."
"Anh..."
Bùi Sam Sam vừa định nói gì đó thì mẹ cô đã kéo tay cô, nói với ba cô:
"Ông Bùi này, ông ngồi nói chuyện với cậu Daniel nhé. Tôi và Sam Sam vào bếp chuẩn bị cơm tối."
Nói xong, bà kéo cô vào bếp.
Mẹ cô nhận lấy túi đồ trên tay cô, liếc qua rồi bảo:
"Con mua toàn thứ gì thế này, chẳng chịu ăn uống đàng hoàng gì cả."
Bùi Sam Sam như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ:
"Mẹ, anh ta..."
"Ê, lần này mẹ không nói dối con đâu. Con cũng biết chân mẹ không tốt, cái bệnh cũ ấy, mà chính cậu Daniel tự nguyện đỡ mẹ và nói sẽ đưa mẹ về nhà."
Bà đặt túi xuống, nói tiếp:
"Dù mẹ có sốt ruột muốn bế cháu đến đâu, mẹ cũng không tùy tiện kéo một người đàn ông ngoài đường về nhà bắt con lấy đâu. Con nghĩ mẹ thật sự coi con là công cụ bế cháu sao?"
Bùi Sam Sam im lặng một lúc:
"Con không có ý đó. Nhưng... anh ta, nhìn qua đã không phải người tốt. Sao mẹ lại đưa anh ta về nhà?"
Vừa nhặt rau, mẹ cô vừa đáp:
"Con nói cũng có lý, ban đầu mẹ cũng nghĩ cậu ta là kẻ lừa đảo. Nhưng nghĩ kỹ lại, làm gì có kẻ lừa đảo nào đẹp trai như vậy. Hơn nữa, mẹ lớn tuổi thế này, cậu ta lừa mẹ được cái gì? Cùng lắm là dụ mẹ đi làm cái thẻ sức khỏe ở trung tâm người già, mất tí tiền cũng đáng."
Bùi Sam Sam:
"..."
Giờ thì cô đã biết mình thừa hưởng cái gì từ mẹ rồi.
Cô giúp mẹ nhặt rau:
"Mẹ chưa nghe câu này à, càng đẹp trai càng dễ lừa người. Mẹ cẩn thận kẻo anh ta lừa hết tiền tiết kiệm của mẹ đấy."
"Mẹ không xem TV chắc? Câu nguyên bản là "càng xinh gái càng dễ lừa người".
Hơn nữa, tiền tiết kiệm của mẹ với ba đều để dành cho con cưới xin. Nếu con không cưới, mẹ chẳng lẽ mang tiền tiết kiệm xuống mồ à? Nếu cậu ta có lừa, mẹ cũng cam lòng."
Bùi Sam Sam:
"..."
Sao mẹ cô lại kéo chuyện này về cô được cơ chứ.
Chịu thua luôn.
Mẹ cô liếc ra ngoài, thấy Daniel và ba cô đang trò chuyện rất hợp, liền nhỏ giọng nói:
"Nói nghiêm túc này, mẹ với ba con đã tìm hiểu sơ sơ về cậu ta rồi. Chưa biết có phải kẻ lừa đảo không, nhưng mẹ nghĩ chắc chắn con sẽ thích cậu ta!"
Bùi Sam Sam uể oải đáp:
"Mẹ nghĩ nhầm rồi. Con chắc chắn sẽ không thích anh ta."
Mẹ cô tiếp:
"Con không biết đâu. Để mẹ nói cho mà nghe, chắc chắn con sẽ bất ngờ. Daniel là một nhạc sĩ, biết chơi cả đàn vi-ô-lông, piano, mà điều quan trọng nhất là cậu ấy là con lai! Con nhìn cậu ấy đẹp trai thế cơ mà!"
"Khoan đã..."
Cô thấy có gì đó không ổn.
Mẹ cô cắt ngang:
"Khoan cái gì mà khoan! Ban đầu ba con kể tiêu chuẩn chọn bạn đời của con, mẹ còn tưởng con cố tình làm khó mẹ. Tiêu chuẩn như thế thì tìm đâu ra người phù hợp? Thế mà định mệnh lại sắp đặt, cậu ấy tự đến cửa đây còn gì! Con thử nói xem, trên thế giới này còn người thứ hai nào đáp ứng được điều kiện đó không?"
Đầu Bùi Sam Sam bỗng thấy đau nhức khắp đầu. Cô nhớ lại tối hôm trước mình chỉ nói vu vơ vài câu, ai ngờ...