Tình Yêu Như Mây Nổi Sương Mai

Chương 11



Phiên ngoại



1.



Ta là Nữ Quân Thiên Giới, là Thần Nữ mạnh nhất Lục Giới.



Thế mà… lại bị một nhóc con nhỏ hơn ta hơn bốn vạn tuổi tỏ tình.



Hiện tại, trong lòng ta vừa vặn vẹo vừa bức bối, chỉ muốn bay loạn trong u ám cho hả giận.



Chuyện này…



Phải bắt đầu từ trước trận đại chiến Thần Ma.



Khi ấy, ta vừa từ Ân Khư Cốc trở về sau năm lần niết bàn, đúng dịp tam bách tuế sinh thần của tiểu nhi tử của Hồ Đế.



Ta đến Thanh Khâu dự tiệc, rồi lạc bước đến rừng đào mười dặm, tình cờ gặp một tiểu hồ ly tròn trịa.



Nhóc con lanh lợi, nói năng dễ thương, khiến người khác khó mà ghét nổi.



Lần sau gặp lại, tiểu đoàn tử kia đã lớn.



Một thân huyền y hoa lệ, dáng người cao ráo, khí chất lười biếng lại không kém phần cao quý.



Giữa mi tâm điểm xuyết một vệt ấn đỏ, thật khiến người ta không khỏi kinh diễm.



Quả thực chẳng khác nào nam chính bước ra từ sách tranh minh hoạ.



Nghĩ cũng phải, nếu dung mạo không ra gì, chẳng phải thuộc hạ của hắn còn giống nam chính hơn hắn sao?



Vậy thì hỏng cả mỹ cảm của fan truyện tranh mất thôi.

Hạt Dẻ Rang Đường



Hắn tên là Bạch Trường Lạc, tiểu nhi tử của Hồ Đế, một cửu vĩ hồng hồ toàn lông tơ.



Vì mang huyết mạch cửu vĩ, hắn được tôn là Thiếu Quân của hồ tộc.



Đáng tiếc là… nói chuyện chẳng đứng đắn chút nào.



Hắn từng thành tâm phát nguyện với ta một điều… rất chi là lố bịch: Muốn cầu hôn ta.



Ta đây đường đường là Nữ Quân Thiên Giới, sao có thể tuỳ tiện kết đạo lữ với người khác?



Huống hồ, kiếp trước vì một chữ “tình”, ta đã trả giá bằng cả tấm thân và linh hồn.



Loài rồng vốn dâm tính, Khê Văn khiến ta ngã một cú đau tận xương tuỷ.



Hiện tại, ta không muốn dính dáng đến tình yêu tình báo gì nữa.



Nhưng ta cũng không nỡ tổn thương hắn, càng không muốn làm loạn tâm đạo của hắn.



Vì vậy, ta tránh né, bỏ trốn.



Ta cứ ngỡ lần thứ ba gặp lại Bạch Trường Lạc là tại yến tiệc thăng thần của hắn.



Nhưng dường như… ta đã đánh mất một đoạn ký ức.



Mãi đến khi Tư Mệnh nói với ta rằng, ta từng tự mình xuống Tuyệt Tình Trì, lại còn thi triển thuật quên lãng lên chính bản thân mình.



Chỉ khi gặp được người từng là mục tiêu muốn quên ấy và chạm đến “điểm dẫn”, ta mới có thể nhớ lại đoạn quá khứ đã phong ấn.



Vào năm thứ 3126 sau khi ta kế vị Thiên Quân,



Đấu Mẫu Nguyên Quân ở Cửu đảo Thập Lục châu mở đàn giảng đạo, chư thần tiên đều phải đến dự.



Ta cũng không ngoại lệ.



Cửu đảo Thập Lục châu nằm ở phương nam thiên giới, phải cưỡi mây nửa ngày mới tới nơi.



Là Nữ Quân đời thứ tám của Thiên Giới, danh vọng của ta trong Lục Giới không hề thấp.



Chuyến này ta vốn muốn lặng lẽ xuất hành: Không đi xe loan, không mang tiên thị.



Thế mà… vẫn có tiên quan tiết lộ hành trình của ta.



Nửa đường, các tiên quân, thần quân ùn ùn đến bắt chuyện, muốn kết đạo lữ.



Họ không dám giới thiệu hậu bối trong tộc, sợ loạn vai vế, liền mặt dày tự mình ra trận.



Ai nấy tranh nhau ngỏ ý muốn làm rể Phượng tộc:



“Thiên Quân, nghe nói mỗi ngày người đều xử lý sự vụ Lục Giới đến mệt nhọc, có cần bản quân phụ giúp đôi chút?”



“Thiên Quân, tại hạ có một loại tiên trà rất tốt cho thần hồn, chẳng hay người có nhã hứng cùng thưởng thức?”



“Thiên Quân, quân thượng nhà tại hạ mời người ghé Yêu Giới chơi khi rảnh, hiện đang mùa hoa nở rộ.”



“Thiên Quân, ta muốn được cùng người ở chung Thiên Cung…”



Ta: ……



Tăng tốc bay! Chạy lẹ!



Còn chưa kịp đến địa phận của Đấu Mẫu Nguyên Quân, thì đã bị tiểu hồ ly Thanh Khâu kia chắn đường.



Bạch Trường Lạc chắp tay cung kính hành lễ:



“Thiên Quân đi một mình có buồn không? Chi bằng để ta đồng hành, giải sầu cho người?”



Ta còn chưa kịp mở miệng, một con hồ ly đỏ đã lao thẳng vào lòng ta.



Ta lạnh nhạt liếc hắn một cái.



Bạch Trường Lạc ngoáy ngoáy cái đuôi, đôi mắt tròn xoe sáng rỡ nhìn ta.



“Dáng này… cũng không tệ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Ta ôm hắn tiếp tục bay về phía Nam, rũ bỏ đám “đuổi theo” phía sau.



Trên đường, ta mải miết lo bay, chợt cảm thấy tiểu hồ ly trong lòng có chút nghịch ngợm.



Cúi đầu nhìn xuống.



Hắn vậy mà lại lén lấy dây tơ hồng từ chỗ Nguyệt Lão buộc lên ngón tay ta.



Ta: ……



Chỉ khẽ cười.



Quả nhiên là hồ ly nhiều mưu mẹo.



Dây tơ hồng của Nguyệt Lão vốn vô dụng với thần tiên.



Nhưng có lẽ vì… hắn từng xin ta một điều ước, hắn vẫn còn nhớ.



Nghĩ vậy, tâm trạng ta bỗng nhiên tốt lên rất nhiều.



Tiểu hồ ly dường như cảm nhận được, ngoan ngoãn chui đầu vào khuỷu tay ta mà rúc lấy hơi ấm.

3.



Trên đường đi, mỗi lúc ta cảm thấy nhàm chán, tiểu hồ ly lại từ trong nhẫn Càn Khôn lấy ra một đống thứ kỳ lạ hiếm có.



Hắn bảo đó đều là đồ vật dưới nhân gian, do Tứ tỷ lén mang về tặng hắn, hắn không nỡ ăn.



Tứ tỷ từng nói, nhân gian có rất nhiều món ăn ngon và đồ chơi thú vị.



Hắn lấy ra một xâu kẹo hồ lô.



Kẹo hồ lô à? Trên Thiên cung từng có món này.



Ta nhớ có một vị thần quân phi thăng từng làm ra thứ này chia cho bằng hữu, ta khi còn nhỏ cũng từng may mắn được ăn thử một lần.



Chua quá, ta không thích.



Không bằng tặng ta một vò mỹ tửu ngàn năm.



Rồi hắn lại lôi ra một con gà nướng.



Cái này ta không từ chối, vì ta khá thích.



Sau đó, Bạch Trường Lạc bắt đầu kể đủ thứ chuyện thú vị từ bé đến lớn.



Nào là Tứ tỷ từng lén xuống trần bị phụ quân nhốt cấm túc.



Nào là đại ca trúng tiếng sét ái tình với con gái Minh Giới.



Hắn thì tu luyện quá nhanh, khiến các trưởng bối trong tộc sợ phát khiếp.



Ta nghe vô cùng say sưa.



Có một con hồ ly lắm lời như vậy bên cạnh, quả thực đường đi cũng bớt buồn hẳn.



Nghĩ lại, kiếp trước ta thích Khê Văn, hình như cũng bắt đầu từ lúc hắn chủ động tiếp cận, kể cho ta nghe đủ thứ chuyện thú vị…



Sắp đến Linh Đảo nơi diễn ra Pháp hội, ta làm một phép che mắt, ôm tiểu hồ ly lên bờ.



Pháp hội này kéo dài ba tháng, ta chỉ cần xuất hiện một lần cho có mặt là được.



Nhưng Bạch Trường Lạc thì nhất định phải nghe, đối với hắn có rất nhiều chỗ tốt.



Ta hóa thành dung mạo khác, tìm đại một nơi an tĩnh trú lại, không muốn bị ai làm phiền.



Tiểu hồ ly… vẫn một mực bám theo ta.



“Tiểu hồ ly, mai ngươi phải tự mình đến Linh Đảo nghe Đấu Mẫu Nguyên Quân giảng đạo, ta sẽ không đi cùng đâu.”



Ta vừa nói vừa vuốt vuốt mái tóc dài.



Hắn động đậy móng vuốt, đổi tư thế dán sát vào người ta hơn.



“Thiên Quân, nếu ta nói ta tu luyện đang gặp bình cảnh, người có giúp ta giải đáp không?”



Giọng hắn trầm thấp, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ hồ ly mềm mại kia, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến ánh mắt câu người kèm theo nụ cười ôn nhu.



Quả nhiên, là con hồ ly lắm mưu nhiều kế.



Thấy hắn còn nhỏ tuổi, ta đành cắn răng đồng ý:



“Ừ.”



Huyết mạch và thiên phú của Bạch Trường Lạc, thật ra không thua kém gì ta – Cửu Thải Thiên Phượng của Phượng tộc.



Chẳng qua ta từng trải qua năm lần Niết bàn, nên mới không còn gì để so sánh.



Trong kiếm đạo và trận pháp, những gì hắn hỏi, ta đều giải thích cặn kẽ từng điểm.



Còn về thuật pháp, hắn có sư tôn riêng dạy, ta chỉ thỉnh thoảng chiêu vài chiêu làm mẫu cho hắn thôi.



Bề ngoài hắn nhìn yếu ớt ôn hòa, nhưng năng lực chiến đấu cùng cấp lại chẳng kém ai.



Chỉ có điều… cách nói chuyện to gan quá thể.



“Thiên Quân, nếu sau này không có ai khác, ta có thể gọi người là ‘tỷ tỷ” không?”



Hắn nói câu đó, vừa thong thả, vừa trầm thấp như mê hoặc, khiến người ta chẳng biết nên giận hay cười.



Ta: …



“Chăm chỉ luyện kiếm đi.”



Ta vung kiếm c.h.é.m về phía hắn, cố ý áp chế tu vi, chỉ dùng một phần mười thực lực.