Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 12



Thẩm Khinh Bạch ngồi trên băng ghế dài ngoài hành lang, trong đầu vẫn còn văng vẳng câu nói của Chung Đình Diệp.

Anh ấy thật sự nghiêm túc.

Hơn nữa ngay từ đầu đã nghiêm túc với cô.

Nhưng tại sao Chung Đình Diệp lại chọn cô?

Anh ấy có gia thế vững chắc, bản thân lại vô cùng xuất sắc, có nhiều sự lựa chọn tốt hơn nhưng lại chọn cô.

Chẳng lẽ đúng như lời Hạ Tử Lăng nói, cô gặp may mắn, vận khí tốt đến mức khó tin?

Thẩm Khinh Bạch rũ mắt xuống, ngón tay gõ nhẹ lên đầu nghĩ mãi không ra, một người như cô thì có điểm gì thu hút anh chứ.

Chẳng lẽ là gương mặt này?

Đột nhiên một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt, dừng trước mặt cô rất lâu mà không rời đi. Cô chậm rãi ngẩng đầu, thấy Chung Đình Diệp – người lẽ ra đi từ lâu lại quay lại.

Thẩm Khinh Bạch ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại quay lại?”

Chung Đình Diệp ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, lấy một đôi dép từ trong túi ra, cúi người cởi đôi giày cao gót của cô ra: “Sợ chân em không thoải mái.”

Thẩm Khinh Bạch hơi rụt chân lại nhưng lại thấy anh ngồi xổm xuống, lấy thuốc sát trùng và thuốc mỡ từ trong túi ra.

“Để. . .để tôi tự làm!” Hành động của anh khiến cô sững sờ.

Trời ạ!Anh đường đường là thiếu gia nhà họ Chung ở Vân Thành, cảnh tượng này mà bị người khác nhìn thấy thì biết làm sao.

Cô vòng tay ôm lấy đầu gối kiên quyết không để anh động vào: “. . .Tôi tự làm.”

Chung Đình Diệp thấy cô kiên quyết như vậy cũng không ép buộc, chỉ đưa thuốc cho cô rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh.

Thẩm Khinh Bạch mở nắp lọ thuốc, nghiêng đầu nhìn anh một cái, thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào chân mình bèn đặt lọ thuốc sang một bên rồi xỏ dép vào: “Anh còn chưa xong việc mà đúng không?”

Cô ngẩng lên nhìn về phía Tần Vũ đang đứng quay lưng lại: “Anh Tần chắc còn có việc phải báo cáo với anh, hay là anh đi trước đi?”

Nói đến đây cô nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, vượt đèn đỏ không chỉ bị trừ điểm mà còn bị phạt tiền nữa, anh cứ báo toàn bộ phí tổn cho tôi đi, nếu không ân tình này tôi thấy áy náy lắm.”

Mối quan hệ giữa họ ở thời điểm này vẫn còn khá ngượng ngùng, có những chuyện cô không thể thản nhiên nhận lấy như điều hiển nhiên được.

Ánh mắt Chung Đình Diệp thoáng dao động, dừng trên hàng mi thanh tú của cô, giọng nói trầm ổn: “Nếu em là bà Chung thì có phải sẽ yên tâm hơn không?”

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch sững sờ.

Chủ đề này sao lại chuyển hướng đột ngột như vậy chứ!!!

Khi trở về phòng bệnh từ hành lang, Thẩm Khinh Bạch thấy bà Mã lẽ ra phải đi ngủ bỗng mở mắt ra: “Tiểu Chung đi rồi à, hai đứa làm gì ở ngoài đấy thế? Tiễn người mà mất nhiều thời gian như vậy à?”

Bà Mã nhìn cô với ánh mắt háo hức hóng chuyện, nếu không phải đang mặc đồ bệnh nhân thì chẳng ai nhận ra bà là người bệnh cả.

Thẩm Khinh Bạch kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh, liếc nhìn đồng chí Thẩm đã ngủ say sưa trên chiếc giường dành cho người nhà rồi lại quay sang nhìn mẹ: “Mẹ, có phải mẹ với ba hợp tác lừa con không?”

“Lừa con chuyện gì?” Nụ cười trên mặt Mã Như Duy thoáng khựng lại.

Thấy vẻ mặt ngây thơ của bà Thẩm Khinh Bạch lập tức quay mặt đi, ánh mắt nhìn thấy quả táo đã gọt sẵn trên bàn, cô rút khăn giấy lau tay, chọn quả táo to nhất cắn một miếng, lẩm bẩm: “Không có gì, con chỉ mong mẹ bị bệnh chỉ là một trò đùa của mẹ với con mà thôi, cả nhà mình đều khỏe mạnh bình an, không ai gặp chuyện gì để con có thể ở bên bố mẹ cả đời.”

“Ai cần con ở bên cả đời chứ.”

Mã Như Duy khẽ cong môi nhìn cô một cái, thấy trên khóe miệng cô còn vương mẩu táo bèn rút khăn giấy lau đi: “Chỉ cần con lấy được người tốt, bố với mẹ mới yên tâm.”

Bà Mã nắm lấy tay cô vỗ nhẹ: “Con gái à, mặc dù mẹ mới gặp Tiểu Chung lần đầu nhưng không thể không công nhận con có mắt nhìn người, cậu ấy làm việc đâu ra đấy, chu đáo tỉ mỉ, chắc cũng là người biết thương vợ. Có một người như vậy ở bên cạnh cả đời, mẹ yên lòng.”

Thẩm Khinh Bạch đặt quả táo xuống nắm ngược lại tay bà: “Mẹ, mẹ có thực sự là mẹ ruột con không vậy?”

“Nói linh tinh cái gì đấy!” Bà Mã bỏ tay cô ra, quay đầu nhắm mắt lại không muốn nhìn cô nữa.

Thẩm Khinh Bạch bật cười, rướn người lên giường thử thăm dò: “Mẹ, tối nay con muốn ngủ với mẹ.”

“Con còn chưa tắm, bẩn chết đi được.” Bà Mã liếc cô một cái, miệng thì nói như vậy nhưng cơ thể lại dịch vào trong một chút: “Lớn thế rồi vẫn còn đòi ngủ với mẹ, không thấy xấu hổ à?”

“Mẹ là mẹ ruột của con, xấu hổ gì chứ.” Thẩm Khinh Bạch cởi dép, nhanh chóng chui vào chăn ôm lấy bà, áp đầu vào cánh tay bà cười khẽ: “Con không mang quần áo để thay, mai rồi tắm.”



Bên trong xe Rolls-Royce.

Sau khi báo cáo công việc xong Tần Vũ do dự nhìn Chung Đình Diệp mấy lần, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào.

“Có chuyện gì nói đi.” Chung Đình Diệp vẫn dán mắt vào màn hình máy tính, những ngón tay thon dài gõ bàn phím nhanh như bay.

Tần Vũ cũng được xem như là lớn lên cùng anh, từ lâu đã quen với khả năng một tâm dụng hai này nên không thấy lạ lẫm nữa mà chỉ đơn thuần khâm phục. Cùng là con người nhưng sao anh lại thông minh vượt trội như thế chứ?

Dù học bất cứ thứ gì nhưng anh cũng dễ dàng nắm bắt và có thể suy luận rộng ra từ một điểm kiến thức.

“Tôi đã vận dụng quyền lực của nhà họ Chung để nhờ trưởng khoa giúp đỡ, tổng giám đốc Chung đã biết chuyện, vừa nãy còn gọi điện cho tôi hỏi có phải cậu bị bệnh rồi không.” Tần Vũ ngừng lại vài giây rồi lại nói tiếp: “Có lẽ do ông ấy quan tâm đến cậu nên tin tức mới lan nhanh như vậy.”

Chung Đình Diệp dừng tay, thản nhiên gập máy tính lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu: “Nếu câu sau của cậu nói khí thế hơn một chút thì có lẽ tôi sẽ tin.”

“. . . . . .” Tần Vũ biết chắc chắn sẽ nhận được phản ứng này nhưng lại yếu ớt bổ sung thêm một câu: “Tôi không muốn mâu thuẫn giữa cậu và tổng giám đốc Chung ngày càng sâu thêm.”

Quan hệ giữa Chung Đình Diệp và tổng giám đốc Chung đã rạn nứt từ lâu, mặc dù hai người là cha con nhưng phần lớn thời gian lại giống như hai người xa lạ. Chung Đình Diệp vốn là người ít nói nhưng vẫn chào hỏi người khác, chỉ riêng bố mình là không muốn nói chuyện.

Tần Vũ nhớ khi còn nhỏ, Chung Đình Diệp vẫn gọi một tiếng bố, nhưng càng lớn từ này lại càng hiếm khi nghe thấy từ miệng anh.

Điều này cũng góp phần khiến tổng giám đốc Chung thất vọng.

“Tôi và ông ấy không thể hòa giải được nữa.” Chung Đình Diệp tựa lưng ra sau, hai chân duỗi tự nhiên, mắt hơi khép lại: “Bên phía bệnh viện cậu đi nói một tiếng, làm vừa đủ thôi.”

“Được tôi hiểu rồi.”

Chung Đình Diệp nghiêng đầu nhìn ra khung cảnh ban đêm lướt qua ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Cứ để ông ấy nắm quyền thêm vài ngày nữa.”

Tần Vũ bất giác quay đầu, trong đầu chợt nhớ đến cuộc trò chuyện giữa anh và cô Thẩm ở bệnh viện, lập tức hiểu ra điều gì.

Sáng hôm sau có y tá đến nhắc nhở thời gian kiểm tra nội soi đại tràng được sắp xếp vào lúc 8 giờ sáng. Trong khoảng thời gian này không được ăn uống gì.

Thẩm Khinh Bạch giúp mẹ rửa mặt sau đó cùng với ông Thẩm dìu bà đến phòng nội soi đại tràng.

Quá trình kiểm tra mất hơn nửa tiếng, trong lúc đó cô và ông Thẩm ngồi trước cửa phòng chờ đợi.

Đột nhiên điện thoại trong tay cô rung lên.

Thẩm Khinh Bạch mở ra xem, là tin nhắn của Chung Đình Diệp.

Chung Đình Diệp: [Dì đã vào phòng kiểm tra chưa? Sáng nay tôi có cuộc họp nên sẽ đến muôn một chút.]

Thẩm Khinh Bạch không ngờ anh bận rộn như vậy mà vẫn nhớ đến chuyện này liền nhẹ nhàng gõ lên màn hình trả lời: [Ừm, vừa mới vào, tôi đang ngồi chờ cùng bố ở bên ngoài. Anh cứ làm việc trước đi, đừng bận tâm.]

Cô nghĩ nghĩ rồi lại gõ thêm hai chữ: [Cảm ơn.]

Chung Đình Diệp: [Được.]

Thẩm Khinh Bạch còn chưa kịp thoát khỏi wechat thì ông Thẩm ngồi bên cạnh bất ngờ lên tiếng: “Thằng nhóc này cũng khá đấy, bận rộn công việc mà vẫn quan tâm mẹ con.”

“Bố nhìn trộm tin nhắn của người khác là không lịch sự đâu nhé.” Cô lập tức úp điện thoại xuống đùi.

“Tìm được bạn trai là quên luôn bố, câu này không sai chút nào.” Thẩm Đông Hoa giả vờ giận dỗi, cố tình kéo giãn khoảng cách với cô: “Thế này được chưa?”

Thẩm Khinh Bạch bật cười, nhích lại gần rồi khoác tay ôm ông, tựa đầu lên vai ông: “Hẹp hòi quá.”

Thẩm Đông Hoa nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười: “Trời sinh thế đấy, di truyền từ ông nội con.”
Cô mím môi cười: “Lần sau đến thăm ông con nhất định sẽ không nói cho ông đâu.”

Thẩm Đông Hoa hừ nhẹ: “Chỉ có con mới là đứa bán đứng bố nhanh nhất.”

“Lần này thực sự không nói.” Cô cười khẽ.

Bốn mươi phút sau mẹ được y tá đẩy ra khỏi phòng kiểm tra.

Hai người vội vàng tiến lên.

“Đưa bệnh nhân về phòng trước, lát nữa bác sĩ sẽ mang kết quả đến tìm các vị.” Cô y tá dặn dò vài điều cần chú ý rồi xoay người rời đi.

“Mẹ, mẹ có khó chịu không?” Thẩm Khinh Bạch đỡ bà nằm xuống, dùng tăm bông thấm nước nhẹ nhàng chấm lên đôi môi khô nứt của bà: “Nếu chỗ nào không thoải mái cứ nói với con.”

“Cũng ổn, chỉ là hơi khát nước, muốn uống chút nước.” Mã Như Duy mím môi, cảm nhận nhận được chút ẩm ướt.

“Chờ thêm vài tiếng nữa là được.” Thẩm Khinh Bạch lại thấy chút nước lên tăm bông.

Lúc này bác sĩ cầm kết quả kiểm tra tiến vào: “Ở niêm mạc ruột đã phát hiện tổn thương, chúng tôi đã lấy một phần mô gửi đi sinh thiết để xác định chẩn đoán.”

“Vậy bệnh này có nghiêm trọng không?” Thẩm Đông Hoa nghe vậy cả người khẽ run.

“Theo báo cáo thì diện tích mô tổn thương không lớn, tổn thương khu trú ẩn ở lớp biểu mô niêm mạc. Ước tính ban đầu có thể là ung thư trực tràng giai đoạn đầu, tỷ lệ chữa khỏi lên đến 90% không cần quá lo lắng.”

Những lời nói này như một viên thuốc an thần giúp cả gia đình họ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.



Ba tiếng sau bà Mã được ăn chút đồ ăn lỏng và uống chút nước, giọng nói cũng có sức lực hơn: “Con về nhà tắm rửa thay quần áo đi, đừng để Tiểu Chung đến mà thấy bộ dạng này của con, không hay đâu.”

Thẩm Khinh Bạch ngồi gọt hoa quả hoàn toàn không có ý định đứng lên: “Có gì mà không hay, đây mới là con người thật của con, không nên quảng cáo sai sự thật.”

“Cái con bé này, nói linh tinh gì đấy.” Bà Mã cầm lấy con dao trong tay cô, quay đầu hỏi: “Bình thường con cũng như vậy trước mặt Tiểu Chung à?”

Thẩm Khinh Bạch nghĩ nghĩ, hình như tốt hơn một chút nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Cũng gần vậy.”

“Ôi con đúng là hết thuốc chữa.” Mã Như Duy lắc đầu, giành lại quả táo trong tay cô: “Thẩm Khinh Bạch, mẹ nói cho con biết, nếu con như vậy mà còn không biết trân trọng để vụt mất, cô đơn đến già đừng hòng bố mẹ nuôi con.”

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch yên lặng nhìn sang ông Thẩm đang tra cứu tài liệu.

Thẩm Đông Hoa ngước mắt lên nhìn cô một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống: “Thẻ lương của bố đều trong tay mẹ con.”

Ý là ông cũng bất lực.

Thẩm Khinh Bạch bị bà Mã đuổi ra khỏi phòng bệnh.

Trên hành lang đông người qua lại, cô vô thức nép sang bên cạnh lấy điện thoại ra xem nhưng không thấy tin nhắn của Chung Đình Diệp.

Cô mở khung soạn tin nhắn, gõ được một nửa rồi lại dừng lại, nghĩ rằng giờ này chắc anh vẫn đang họp, tốt nhất không nên làm phiền.

Cô xóa tin nhắn vừa soạn cất điện thoại vào trong túi.

Vừa đi được hai bước Thẩm Khinh Bạch liền thấy một dì bên cạnh đang cầm một cốc nước nóng bốc hơi đang lảo đảo sát bên cô.

Nhìn cốc nước có thể tràn ra bất cứ lúc nào, cô bước chậm lại giữ khoảng cách nhất định, sợ nước nóng trong tay bà ấy vô tình làm người khác bị thương.

Thẩm Khinh Bạch còn đang do dự có nên nhắc nhở bà rằng ở đây đông người cần cẩn thật một chút hay không thì chợt một người đàn ông đi về phía này, thấy hai người sắp đâm vào nhau.

Theo phản xạ cô lập tức bước lên mấy bước kéo mạnh người đàn ông sang một bên.

“Choang!”

Thẩm Khinh Bạch quay đầu lại, thấy dì kia hất mạnh tay, chiếc cốc lăn vào góc tường.

Vì động tĩnh quá lớn nên mấy y tá vội chạy tới xem bà có bị bỏng không.

“Cô không sao chứ?”

“Anh không sao chứ?”

Hai giọng nói cùng lúc vang lên, cả hai đều sững sờ.

Người đàn ông rất cao, khoảng hơn một mét tám, trông không khác Chung Đình Diệp là bao. Anh ta có đường nét sắc sảo, đôi mắt một mí hơi híp lại tạo nên vẻ lạnh lùng. Trong mắt anh ta còn có sự cẩn trọng và điềm tĩnh, tỏa ra một loại áp lực vô hình.

Không hiểu sao Thẩm Khinh Bạch thấy anh ta rất quen mắt nhưng có thể chắc chắn rằng trước đây cô chưa ừng gặp anh ta.

Nghĩ vậy cô không nhịn được mà quan sát anh ta thêm vài lần.

Dường như người đàn ông cũng đang nhìn cô, ánh mắt không hề che giấu, thản nhiên nhìn cô một cách quang minh chính đại.

Thẩm Khinh Bạch chợt hoàn hồn, nhận ra mình nhìn người ta hơi lâu liền lùi lại một bước: “Tôi không sao.”

Cô lịch sự gật đầu với anh ta sau đó quay người rời đi.

Người đàn ông nhìn theo bóng dưng cô xa dần, khóe môi hơi nhếch lên.

Đúng lúc này màn hình điện thoại anh ta sáng lên kèm theo tiếng rung liên hồi.

Người gọi đến là Chung Bác Văn.

Người đàn ông thu lại nụ cười, khẽ gọi: “Bố.”

“Bây giờ tốt nhất con đừng đánh cây động cỏ, mau trở về nhà nhanh lên!”

Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ gấp gáp nhưng anh ta lại ung dung nhìn quanh một vòng, cười như không: “Con quan tâm đến em trai con là điều đương nhiên, có gì mà phải sợ chứ?”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, đôi mắt anh ta dần trầm xuống, lạnh lẽo như ngâm trong băng tuyết.

Anh ta cười nhạt một tiếng, giọng trầm thấp: “Được, con về ngay.”