Nhìn theo bóng lưng cô dần khuất xa Chung Đình Diệp mới chậm rãi thu lại ánh mắt, vô thức đưa tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi vừa được cô chạm thoáng qua, khóe miệng khẽ cong lên.
Tần Vũ qua gương chiếu hậu nhìn thấy nụ cười thoáng qua trên gương mặt của Chung tổng trong lòng không khỏi kinh ngạc. Kể từ khi quen biết với phu nhân, dường như tổng giám đốc thay đổi rất nhiều, vẻ lãnh đạm bẩm sinh đã giảm đi không ít, thay vào đó là nụ cười xuất hiện thường xuyên hơn.
Có lẽ chỉ có phu nhân mới khiến Chung tổng bộc lộ khía cạnh này.
Tần Vũ thu lại suy nghĩ, liếc nhìn gương chiếu hậu một lần nữa: “Chung tổng, sang nay chúng ta vừa nhận được tin từ tập đoàn Đỉnh Phong, họ nói rằng Kim tổng ngày kia sẽ về nước, tôi có nên hẹn gặp trước với thư ký của ông ấy không?”
Chung Đình Diệp vừa xem dự án hai ngày qua vừa trả lời: “Không cần.”
“Không cần ạ? Dự án này đầu tư lên đến 2 tỷ, có rất nhiều công ty muốn hợp tác với họ, nếu chúng ta không hẹn trước sợ rằng sẽ bỏ lỡ cơ hội. Dù thế nào đi nữa cũng nên thử một lần.”
Tần Vũ không rõ anh đang có kế hoạch gì nhưng dự án này anh đã phải làm thêm giờ để chỉnh sửa nhiều lần. Nếu Chung tổng không quan tâm thì anh sẽ không dành nhiều thời gian như vậy cho dự án này.
“Điều tra kỹ thông tin chuyến bay của Kim tổng, ngày kia chúng ta sẽ trực tiếp ra sân bay.” Chung Đình Diệp điềm tĩnh nói, như thể mọi thứ đều nằm trong tiềm kiểm soát của anh.
“Được, tôi sẽ tự mình kiểm tra.”
Tần Vũ bật cười, thì ra muốn ra sân bay chặn người, chiêu này chỉ có Chung tổng mới nghĩ ra được. Bây giờ mấy vị tổng giám đốc của tập đoàn lớn làm có mấy ai chịu hạ mình ra sân bay đón người, vậy mà người thừa kế tập đoàn Chung thị, người không nghĩ là có thể làm chuyện này lại sẵn sàng làm.
Phía trước vừa đến ngã tư đèn đỏ, Tần Vũ dừng xe lại, nghiêng đầu hỏi: “Chung tổng, tối nay trong buổi tiệc sẽ khó tránh khỏi phải uống rượu, có cần tôi chuẩn bị sẵn thuốc giải rượu cho anh không?”
Bình thường mấy chuyện này là do thư ký chuẩn bị, nhưng vừa rồi thấy Chung tổng chủ động báo với phu nhân nên tiện miệng hỏi luôn. Hơn nữa tối nay anh cũng đi cùng, có thể tùy cơ ứng biến.
Nếu Chung tổng say rượu hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, anh từng chứng kiến một lần và không muốn thấy lần thứ hai, quả thật rất khó tin.
“Ừm, cậu cứ tự sắp xếp.”
Thẩm Khinh Bạch trở lại văn phòng, thấy vẫn còn sớm cô lấy chiếc điện thoại mà Chung Đình Diệp tặng, tháo thẻ sim từ điện thoại cũ lắp vào.
Cùng một mẫu nên không cần cắt sim.
Trong lúc chờ máy khởi động cô cúi đầu ngắm nghía chiếc điện bị vỡ màn hình, đây là chiếc điện thoại mà năm ngoái cô đã tiết kiệm hai tháng lương mới mua được. Chưa dùng được hai năm vậy mà đã sớm thất nghiệp rồi.
Cô tiện tay cất vào tủ, nghĩ rằng hôm nào đó sẽ đi thay màn hình để đưa cho bà Mã dùng.
Sau khi kích hoạt điện thoại và chuyển toàn bộ dữ liệu cũ sang, Thẩm Khinh Bạch nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn hỏi thăm bà Mã.
[Mẹ, hôm nay mẹ thấy khỏe hơn so với mấy hôm trước chưa, có thấy khỏe hơn chút nào chưa?]
Hai lần trước đi bệnh viện tinh thần của bà Mã khá tốt, nhưng dù sao đây cũng là ca phẫu thuật lớn, sức khỏe vẫn bị hao tổn, giờ lại không thể bồi bổ nhiều chỉ còn cách dựa vào truyền dinh dưỡng.
Bà Mã nhanh chóng trả lời: [Con không phải đi dạy à?]
Tiểu Bạch trong gió: [Giờ con vẫn chưa đến giờ vào lớp mà, con phải quan tâm sức khỏe của mẹ yêu trước chứ.]
Bà Mã: [. . . . . .Không phải có việc cần nhờ mẹ chứ?]
Tiểu Bạch trong gió: [Mẹ xem, mẹ lại suy nghĩ thiển cận, con thật lòng quan tâm mẹ mà, đừng nghĩ con là đứa con gái bất hiếu chứ.]
Thật ra cô chỉ muốn thử cảm giác của điện thoại mới, tiện thể quan tâm bà một chút thôi.
Bà Mã: [Được rồi, mẹ nhận tấm lòng tốt của con, bây giờ tập trung làm việc đi.]
Tiểu Bạch trong gió: [Vâng, tan học con đến bệnh viện thăm mẹ.]
Bà Mã: [Con đến làm gì, cố gắng vun đắp tình cảm với Tiểu Chung đi, hai đứa sống hạnh phúc mới quan trọng.]
Tiểu Bạch trong gió: [Tối nay anh ấy có tiệc xã giao nên không về nhà sớm đâu, con tranh thủ đi thăm mẹ.]
Bà Mã: [Thăm cái gì mà thăm! Tiểu Chung làm việc về muộn vất vả, con là vợ càng nên quan tâm chăm sóc nhiều hơn, ở nhà đàng hoàng, không được đi đâu biết chưa!]
Thẩm Khinh Bạch thật sự hối hận vì khoe khoang quá đà, chủ động tìm mắng chửi là đây chứ đâu.
Tiểu Bạch trong gió: [Tuân lệnh mẫu hậu.]
Đến giờ vào lớp, Thẩm Khinh Bạch cầm sách đến lớp ba.
–
Bận rộn cả ngày, lúc Thẩm Khinh Bạch về đến nhà dì Lý vẫn chưa rời đi. Sau khi giúp cô chuẩn bị xong bữa tối dì mới vội vã ra về.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại cô và Nha Hổ.
Thẩm Khinh Bạch không ăn nhiều, không rõ là vì đồ ăn không ngon miệng hay vì thiếu vắng một người trên bàn ăn hôm nay.
Lượng cơm ăn vào chỉ bằng một nửa so với thường ngày.
Âm thanh ồn ào của chương trình TV vang vọng khắp phòng khách, một người một chó lười biếng nằm trên sofa, màn hình LCD đang phát bộ phim hoạt hình mà Nha Hổ thích nhất.
Trước ghế sofa bày đầy đủ loại đồ ăn vặt, Thẩm Khinh Bạch chống cằm bằng một tay, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem TV, thỉnh thoảng lại bẻ cho Nha Hổ một miếng.
“Nha Hổ, con cũng không còn nhỏ nữa, sao vẫn thích xem phim hoạt hình thế?” Thẩm Khinh Bạch dựa người một lúc tay tê cứng nên đổi tư thế, nghiêng đầu lại gần nó: “Mẹ lúc còn nhỏ đã không thích xem nữa rồi, con thật trẻ con.”
“Gâu gâu.”
Nha Hổ nghiêng đầu liếc cô một cái sau đó lại quay đầu tiếp tục xem TV.
Từ ánh mắt đó Thẩm Khinh Bạch lại có thể hiểu được nghĩa của tiếng sủa ấy, cô không khỏi bật cười: “Gì đấy? Mẹ bảo con trẻ con mà không chịu nhận à?”
Cô ngồi thẳng dậy đưa tay xoa đầu nó, nghiêm túc nói: “Con làm bố rồi mà còn xem phim hoạt hình, không thấy xấu hổ à?”
Nha Hổ quay đầu lại, hai chân trước không ngừng nhảy lên, tưởng cô đang đùa với nó liền không xem phim hoạt hình nữa mà chơi đùa với cô trên sofa.
Thẩm Khinh Bạch vừa tắm xong nên mặc váy ngủ mỏng, bị móng vuốt của nó cào đến ngứa ngáy liền cười ha hả.
“Nha Hổ, con biết mẹ sợ nhột nên cố ý đúng không?” Thẩm Khinh Bạch nắm lấy chân nó, đột nhiên lật người lại giữ chặt nó trên sofa, ngón tay cong lại: “Mẹ cũng cho con biết cảm giác thế nào là nhột phát điên.”
Ngón tay cô còn chưa kịp chạm vào Nha Hổ thì từ khu vực cửa ra vào bỗng vang lên một tiếng động lớn.
Cô lập tức quay đầu lại, thấy Tần Vũ đang đỡ Chung Đình Diệp đứng sững ở cửa, dưới chân còn có một chai nước khoáng lăn long lóc.
Lặng thinh.
Một sự im lặng chết chóc, ngay cả Nha Hổ cũng bất động, hồi lâu vẫn chưa thốt lên được tiếng nào.
Tần Vũ trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, Thẩm Khinh Bạch đang đè lên người Nha Hổ, một tay giơ năm ngón, còn chú chó lông vàng kia nằm bất động trên sofa.
‘Ầm’ một tiếng trong đầu anh.
Anh phải thừa nhận rằng bây giờ đầu óc anh đang suy nghĩ lệch lạc mất rồi.
“Nha Hổ, xuống dưới.” Chung Đình Diệp nhíu mày, giọng khàn đặc.
Nha Hổ cùng vẫy thoát ra, lập tức chui khỏi vòng tay của Thẩm Khinh Bạch, nhanh chóng chạy về phòng mình và đóng cửa lại.
Tần Vũ liếc nhìn Chung tổng đang có dấu hiệu bất thường liền vội vàng lên tiếng: “Phu nhân, Chung tổng giao cho cô, tôi xin phép về trước.”
Tối nay mới chỉ vào nhà vệ sinh một chút mà quay ra đã thấy Chung Đình Diệp biến thành như này, nói cho cùng cũng là lỗi do anh làm việc thiếu trách nhiệm.
Dứt lời anh vội vàng mở cửa, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
“Hả? À.”
Thẩm Khinh Bạch phản ứng chậm hơn một chút, chống tay lên sofa đứng dậy, cúi đầu chỉnh lại váy ngủ lộn xộn rồi từ từ bước về phía Chung Đình Diệp. Còn chưa kịp đến gần mùi rượu nồng nặc đã ập mào mặt cô: “Anh uống bao nhiêu___”
Chung Đình Diệp không đợi cô nói hết câu đã kéo cô vào lòng rồi siết chặt vòng eo của cô, cằm đặt lên vai cô, giọng nói khàn khàn mang chút nghèn nghẹn: “A Bạch, em là vợ anh.”
Ý là chỉ được ôm mình anh.
Thẩm Khinh Bạch sững người, cơ thể cứng đờ. Giữa đêm khuya tĩnh mịch cô cảm giác đầu óc mình như mụ mị, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao tự nhiên lại. . .ôm cô!!!
Cô định đẩy anh ra nhưng cánh tay Chung Đình Diệp lại bất ngờ siết chặt hơn, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần nhau hơn nữa. Hơi thở nóng rực của anh phả lên tai cô, khiến hơi thở cô cũng trở nên dồn dập.
Thẩm Khinh Bạch quay mặt đi chỗ khác, giơ tay chọc vào cánh tay rắng chắc của anh, dò hỏi: “Chung Đình Diệp, có phải anh uống say rồi không?”
“Em vừa gọi anh là gì?”
Chung Đình Diệp thẳng người lên, dùng hai tay nâng mặt cô, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú: “Gọi lại đi.”
Thẩm Khinh Bạch thầm thở dài trong lòng, chắc chắn anh đã say đến mức không thể kiểm soát được. Cô cũng không muốn nói lý với một người say rượu vào lúc này nên ngoan ngoãn gọi một tiếng: “A Diệp.”
“Ừm.”
Chung Đình Diệp rất hài lòng với cách xưng hô này, buông mặt cô ra rồi lại ôm chặt cô vào lòng, khẽ nói: “A Bạch, anh thấy chóng mặt, tối nay em chăm sóc anh được không?”
“Hả?”
Cô tưởng mình nghe nhầm.
“Được không?” Chung Đình Diệp ghé sát tai cô, hơi thở nóng bỏng lướt qua, hỏi lại lần nữa.
Thẩm Khinh Bạch trợn tròn mắt, đầy kinh ngạc chớp chớp: “Anh anh anh, anh vừa mới làm nũng với em sao?”
Là cô bị ảo giác hay là Chung Đình Diệp bị ai nhập rồi? Đây là vị tổng tài lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày sao?
“Nếu anh nói đúng thì em sẽ đồng ý chứ?” Giọng của Chung Đình Diệp khàn khàn, phảng phất hơi men.
Thẩm Khinh Bạch vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc, bộ dạng này của Chung Đình Diệp khiến cô kinh ngạc không thôi. Ai mà ngờ được khi say rượu anh lại biến thành một người đáng yêu thế này cơ chứ?
Vấn đề là dáng vẻ đáng yêu này của anh vẫn cuốn hút một cách kỳ lạ.
Đợi một lúc lâu không nhận được câu trả lời, Chung Đình Diệp nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn vào tai cô: “A Bạch, nói gì đi chứ?”
“. . . . . .Chăm! Anh đừng cắn em!” Thẩm Khinh Bạch rất nhột, liên tục nghiêng đầu tránh xa anh: “Nhưng giờ anh có thể thả em ra không, như này em không cử động được.”
Sau hai giây im lặng, Chung Đình Diệp chậm rãi buông cô ra. Nhưng do đứng không vững nên anh loạng choạng vài bước như sắp ngã. Thẩm Khinh Bạch vội vàng nắm lấy cánh tay anh, đỡ anh đi về phía ghế sofa.
“Em đi pha cho anh cốc nước mật ong, anh ngoan ngoãn ngồi đây, đừng đi lung tung được không?” Giọng cô lúc này như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Chung Đình Diệp ngả người dựa vào ghế sofa, mí mắt khép hờ lười biếng nhìn cô: “Ừm.”
Thẩm Khinh Bạch đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn anh, thấy anh ngoan ngoãn nằm yên mới đi vào bếp tìm mật ong.
Bếp được thiết kế theo phong cách mở, kết hợp giữa Âu và Trung. Chỉ riêng tủ lạnh thôi đã có hai chiếc bốn cánh khổng lồ, cô thường chỉ mở ngăn bảo quản tươi để lấu sữa. Từ lúc dì Lý đến nấu ăn, những chiếc tủ lạnh này cô hầu như chưa động đến.
Mất một lúc cô mới tìm thấy chỗ để mật ong.
Bố cô, ông Thẩm thỉnh thoảng phải đi tiếp khách với cấp trên, mỗi lần như vậy cô thấy mẹ mình đều chuẩn bị một cốc nước mật ong cho ông.
Thẩm Khinh Bạch không rõ Chung Đình Diệp đã uống bao nhiêu, nhưng ngửi mùi rượu nồng nặc trên người anh chắc chắn không chỉ vài ly. Nghĩ vậy cô múc hai thìa mật ong, pha thành một cốc đầy.
“Nước mật ong giúp giải rượu, cũng tốt cho dạ dày nữa. Anh uống đi.” Cô cúi người đưa cốc nước cho anh.
Chung Đình Diệp mở mắt nhìn cô, sau đó nhận lấy cốc nước uống một hơi hết sạch.
Thẩm Khinh Bạch vừa định đưa tay lấy lại cái cốc thì cánh tay dài của anh bất ngờ kéo cô lại, giây tiếp theo cô đã ngồi trên đùi anh.
Cô giật mình, theo phản xạ vòng tay ra sau cổ anh, nghiêng đầu nheo mắt nhìn anh: “Chung Đình Diệp, em cảm thấy anh đang lấy cớ say rượu để lợi dụng em thì phải?”
“Không phải.” Anh chớp mắt dịu dàng nói.
Thẩm Khinh Bạch hơi nghiêng người, chỉ vào cánh tay đang ôm chặt eo mình, hất cằm hỏi: “Ôm chặt thế này mà bảo không phải à?”
Ánh mắt của Chung Đình Diệp thoáng chút mơ màng, anh khẽ nhíu mày, nhìn cô hai giây rồi bất ngờ đưa tay giữ lấy đầu cô, ngửa đầu hôn cô: “Thế này mới phải.”
“Ưm. . .ưm. . .”
Thẩm Khinh Bạch hoàn toàn không ngờ được người say rượu lại có thể khỏe đến vậy. Ngón tay anh luồn vào tóc cô giữ chặt sau gáy, ép cô lại gần khiến cô không thể nhúc nhích.
Cô lo lắng tư thế này sẽ khiến mình ngã xuống theo bản năng nắm chặt lấy áo vest của anh. Ai ngờ động tác này này lại vô tình để anh thuận thế đẩy cô nằm xuống sofa, ép cô dưới thân mình.
Thẩm Khinh Bạch ngửa đầu nhìn anh, đúng lúc anh cũng cúi xuống.
Không chút do dự, người đàn ông cúi người hôn cô.
Bầu không khí ngày càng tràn ngập sự mờ ám, sống mũi cao thẳng của anh khẽ chạm vào mũi cô, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến nụ hôn nóng bỏng đang quấn quýt giữa đôi bên.
Hai người kề sát nhau, cơ thể anh có chút khác lạ mà Thẩm Khinh Bạch hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Thấy nụ hôn này sắp trở nên không thể kiểm soát, cô cố gắng kìm nén ngọn lửa đang bùng lên trong cơ thể mình. Cô không muốn nhân lúc anh say mà hồ đồ làm điều gì đó, sợ rằng khi tỉnh lại khó giải thích.
Cô nghiêng đầu, dùng sức đẩy anh ra: “Chung Đình Diệp. . .được rồi.”
Chung Đình Diệp rời khỏi môi cô, im lặng một lúc lâu, đợi đến khi lồng ng.ực phập phồng dữ dội dần bình ổn lại anh mới kéo cô ngồi dậy.
Anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô đã đỏ ửng, hàng long mi dài rủ xuống khẽ lay động: “A Bạch, anh buồn ngủ rồi.”
“. . . . . .”
Thẩm Khinh Bạch vất vả dìu anh vào phòng ngủ, nhưng lời nói tiếp theo của anh lại khiến cô sững sờ: “A Bạch, em giúp anh c.ởi quần áo đi, anh muốn đi tắm.”
Cô hít một hơi lạnh, quay đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, đôi mắt híp lại, lười biếng nhìn cô. Cô cắn răng nói: “Chung Đình Diệp, chuyện c.ởi quần áo hơi quá đáng rồi đó?”
Nếu tiếp tục như thế thật sự sẽ rất khó giải thích.
Chung Đình Diệp chớp mắt đầy mơ màng: “Tại sao, em không phải vợ anh sao?”
“Nhưng cũng không thể___”
Thẩm Khinh Bạch nghẹn lời trong hai giây, chợt nghĩ ra điều gì đó khóe môi nở nụ cười: “Anh chắc chắn muốn em giúp anh c.ởi quần áo?”
Chung Đình Diệp gật đầu.
“Được thôi, nhưng mai tỉnh dậy nhớ là chính anh yêu cầu nhé, em không hề muốn lợi dụng anh đâu nhé.”
Cô bước lên một bước, quỳ gối lên giường bình tĩnh giúp anh cởi áo, mặc dù lúc anh say hơi ngang ngược nhưng hành động lại khá phối hợp.
Chỉ vài động tác áo trên người Chung Đình Diệp đã bị cô cởi sạch, cô hào hứng nhảy xuống giường, định bật đèn lên để thoải mái chiêm ngưỡng cơ bụng của anh. Ai ngờ vừa quay đầu lại trên giường đã trống không.
Cô quay người tìm kiếm, chỉ thấy bóng lưng của anh đã dần biến mất sau cánh cửa phòng tắm.
“Hừ, lúc này thì lại tỉnh táo, còn chưa kịp nhìn mà.”
Thẩm Khinh Bạch lười biếng ngã người xuống giường, nằm thẳng ở giữa, cơ thể thư giãn thoải mái. Nghĩ ngợi một lúc, cô chống cằm nghiêng đầu lắng nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm.
Họ là vợ chồng, anh đang không tỉnh táo, nếu có chuyện gì xảy ra người cuối cùng phải xử lý cũng là cô, chi bằng đợi anh ra rồi về phòng cũng chưa muộn.
Chiếc đèn chùm pha lê trên trần đang chiếu sáng rực cả căn phòng, đây là lần đầu tiên cô bươc vào căn phòng của anh kể từ lúc dọn đến căn hộ này. Nội thất gần như giống hệt với phòng cô, chỉ là bên này có thêm một ban công với cửa kính sát đất khiến không gian rộng rãi hơn hẳn.
Cô nhìn tấm thảm lông cừu đắt đỏ trên ban công, hơi nghiêng đầu nghĩ thầm nằm đó ngắm sao vào mùa hè chắc chắn sẽ rất đẹp.
Nếu đặt thêm một bàn thịt nướng kèm bia nữa thì đúng là hết ý.
Khi cơn buồn ngủ và nhịp sinh học dần kéo đến, mí mắt cô nặng trĩu. Bàn tay đang chống đầu dần thả lỏng, không biết từ lúc nào cô đã thiếp đi.
Không rõ qua bao lâu.
Mơ mơ màng màng, Thẩm Khinh Bạch bỗng cảm thấy một cơ thể lạnh lẽo áo sát vào lưng mình. Cô giật mình mở mắt, nhanh chóng quay đầu lại, thấy anh đã an toàn trở về cô định ngồi dậy rời đi
Vừa chống tay lên giường thì cánh tay đã bị người đàn ông phía sau kéo lại.
“Đừng động, ôm một lát.”