Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 54



“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch lén nhìn biểu cảm trên mặt anh chột dạ cắn môi dưới.

Hình như. . .ra tay hơi mạnh.

Hoàng hôn buông xuống, bên ngoài cửa sổ hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ, đường phố Tây thành lúc lúc buổi tối vắng lặng lạ thừog, đen kịt chỉ có ánh đèn đường chiếu xuống thứ ánh sáng vàng nhạt.

Hai mươi phút sau chiếc xe hơi màu đen chạy vào đồn cảnh sát Tây Thành, tài xế đỗ xe xong lập tức bước nhanh đến mở cửa sau.

Chung Đình Diệp là người xuống xe đầu tiên sau đó đưa tay về phía Thẩm Khinh Bạch, vừa nắm lấy ngón tay cô cô đã khẽ xuýt xoa một tiếng. Âm thanh không lớn nhưng vẫn bị anh nghe thấy.

Dưới ánh đèn từ đại sảnh đồn cảnh sát hắt tới, Chung Đình Diệp nâng tay cô lên xem, nhíu mày: “Cái này cũng do bọn họ làm?”

Thẩm Khinh Bạch định rút tay về nhưng lại bị anh kéo mạnh: “Nói.”

Cảm nhận được sự không vui của anh cô thành thật đáp: “Do bà cụ làm rơi dao, em đỡ hộ nên bị cửa trúng thôi.”

Nghe vậy vẻ mặt Chung Đình Diệp lại lạnh thêm vài phần: “Thẩm Khinh Bạch, em giỏi thật đấy.”

Nói xong anh không thèm quay đầu lại mà kéo cô đi thẳng vào bên trong.

Thẩm Khinh Bạch ngước mắt nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, tay còn lại lúng túng xoa chóp mũi, thầm nghĩ thì ra lúc Chung Đình Diệp sẽ gọi cả họ lẫn tên cô.

Cảm giác này còn nghiêm trọng hơn cả bị mắng.

Vừa đến cửa phòng thẩm vấn, cục trưởng Trương đang dựa lưng vào ghế lập tức đứng dậy cười đón: “Chung tổng, ngài đích thân đến tận đây sao.”

Chung Đình Diệp khẽ gật đầu: “Ừm, muốn nói với họ vài câu.”

Cục trưởng Trương chạm phải ánh mắt sâu thẩm của anh lập tức hiểu ý quay sang hất cằm với mấy người bên trong: “Ra hết đi, tắt camera luôn.”

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch kinh ngạc nhìn Chung Đình Diệp, ngay cả cục trưởng cũng phối hợp để anh đánh người à?

Có tiền có quyền đúng là khác biệt, xem ra trước đó cô lo cho anh là dư thừa rồi.

Chẳng mấy chốc toàn bộ nhân viên rời khỏi phòng thẩm vấn, bên trong chỉ còn lại đám người Tần Vũ đưa đến. Cô định vào xem một chút nhưng bị Chung Đình Diệp chặn lại: “Em cứ đợi bên ngoài đi.”

“Em cũng muốn xem.”

Nhưng đối mặt với ánh mắt không cho phép của Chung Đình Diệp, Thẩm Khinh Bạch lập tức đổi giọng: “Thôi, em chờ anh ở cửa cũng được.”

Chung Đình Diệp vừa xoay người cổ tay liền bị cô nắm lấy: “Nhớ phải giật thêm mấy cọng tóc của bọn họ nữa.”

“Hửm?”

“Ăn miếng trả miếng.”

“Ừm.” Chung Đình Diệp quay đầu lại , khóe môi khẽ cong lên.

Ngoài phòng thẩm vấn, Thẩm Khinh Bạch ngồi yên trên ghế dài ở hành lang nhìn chằm chằm bóng đèn đỏ nhấp nháy phía trước trong lòng bỗng thấy phức tạp.

Nếu Chung Đình Diệp không kịp tới cứu họ thì nơi họ đến hôm nay không phải đồn cảnh sát mà là phòng cấp cứu bệnh viện rồi.

Người nằm trong phòng cấp cứu đó có lẽ là Chung Tử Du, còn cô là người bị thương nhẹ đứng ngoài nhìn.

Thật ra việc Chung Tử Du ra tay cứu cô khiến cô hơi bất ngờ, bất kể anh ta có phải vì chuyện ở bệnh viện lần trước không cô vẫn nên tìm dịp cảm ơn anh ta một cách trang trọng.

Không biết cô ngồi ngoài bao lâu, khi cảm thấy mơ màng sắp ngủ thì đã rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.

“Xong rồi à?” Cô mơ màng mở mắt ra lúc này mới phát hiện họ đã trở lại trong xe.

“Ừm.”

Chung Đình Diệp đưa tay vuốt vài sợi tóc lòa xòa trên trán cô: “Muốn ngủ tiếp không?”

“Không ngủ nữa.” Thẩm Khinh Bạch lập tức tỉnh áo quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe đang chạy về hướng nội thành thì ngẩng đầu lên hỏi: “Mình về nhà à?”

“Em còn muốn đi đâu nữa?” Chung Đình Diệp hỏi ngược lại.

Thẩm Khinh Bạch nghẹ họng, nhận ra anh vẫn còn giận bèn ngoan ngoãnim miệng, nửa giây sau cô giả vờ đau đầu: “Chồng ơi em choáng quá, có khi nào bị chấn động não không?”

Chung Đình Diệp nhìn tài xế: “Không đi Y Thục nữa, tìm bệnh viện gần nhất đi.”

“Vâng thưa Chung tổng.” Tài xế đáp.

Thẩm Khinh Bạch không ngờ anh đã định đưa cô đi bệnh viện từ trước, lại còn là bệnh viện tư nhân.

Miệng cứng lòng mềm, điểm này giống bà Mã.

“Chồng ơi cảm ơn anh.” Cô mỉm cười, vừa dụi mặt vào lòng anh thì nghe thấy tiếng hừ lạnh vang lên bên tai: “Bây giờ làm nũng cũng vô dụng thôi.”

Nụ cười nơi khóe môi Thẩm Khinh Bạch lập tức cứng đờ.

Xem ra là giận thật rồi.

Thẩm Khinh Bạch làm đủ lại kiểm tra CT não, đến khi về nhà thì đã hơn chín giờ tối.

Bác sĩ nói phim chụp không có vấn đề gì, chỉ là tổn thương da bên ngoài, có tụ máu nhẹ, kê một ít thuốc hoạt huyết tiêu sưng sau đó bảo cô chườm lạnh trước, hôm sau chườm nóng để thúc đẩy tuần hoàn máu giúp tan máu bầm.

Về việc này Chung Đình Diệp đích thân gọi điện cho hiệu trưởng xin cho cô nghỉ ba ngày để nghỉ ngơi ở nhà.

Thẩm Khinh Bạch định phản đối nói không sao nhưng nhìn ánh mắt anh thì đành ngoan ngoãn im lặng.

Hôm nay dì Lý không về nhà cũ, giúp hai người hâm nóng đồ ăn dọn dẹp xong xuôi thì về phòng nghỉ.

Trải qua một đêm kinh hoàng cả hai không còn khẩu vị gì, ăn sơ qua rồi lên tầng sớm.

Mặc dù Chung Đình Diệp không nói chuyện với cô nhưng việc cần chăm sóc vẫn chăm sóc. Không cho cô đụng vào nước, ngoài đnash răng ra tất cả tắm rửa, rửa mặt đều do anh giúp.

Xử lý xong mọi việc, Thẩm Khinh Bạch ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi anh, khó khắn lắm mới đợi anh tắm xong đi ra định dỗ anh thì thấy anh xoay người rời khỏi phòng ngủ.

“Sao lòng dạ hẹp hòi như Nha Hổ vậy chứ, giận mấy tiếng rồi.” Cô cầm gốc ôm bên cạnh cúi đầu bứt mấy sợi lông trên đó.

Không về phòng ngủ là định ly thân à? Chuyện này đâu đến nỗi phải ngủ riêng chứ? Nếu thật thế thì cô mặt dày theo anh đến cùng.

“Bứt nữa là trụi lông đấy.”

Thẩm Khinh Bạch lập tức dừng tay ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang cầm túi chườm đá khóe môi lập tức cong lên: “Chồng à, không phải anh định ly thân với em à?”

Chung Đình Diệp đỡ trán cô, tay còn lại đặt túi chườm đá lên vết sưng, giọng nhàn nhạt: “Chuyện khác nhau, ly thân cái gì?”

Thẩm Khinh Bạch ôm lấy eo anh cười: “Em biết sai rồi mà, đừng giận nữa được không?”

Chung Đình Diệp cúi mắt nhìn người trong lòng, khóe môi khẽ cong nhưng không nói gì.

Không nghe thấy câu trả lời của anh Thẩm Khinh Bạch giải thích: “Mấy ngày nay anh thức trắng đêm trong thư phòng em xót lắm nên mới thử đi thuyết phục cậu bé nói ra sự thật. Dù sao thì em ấy cũng là trẻ con, rất ngây thơ, cho dù có phạm sai lầm thì chắc chắn cũng do có người xúi giục, trong lòng em ấy vẫn là người tốt.”

Thẩm Khinh Bạch thấy điều kiện sống của cậu và bà nội khó khăn như vậy cũng cảm thấy xót xa. Nếu không phải do cuộc sống ép buộc chắc cậu bé đã không bước vào con đường sai trái đó.

Ánh mắt Chung Đình Diệp hơi khựng lại, mặc dù anh đã che giấu rất tốt khi về nhà nhưng cô vẫn cảm nhận được điều gì đó: “Công ty đã tìm được cậu bé ấy sử dụng căn cước giả, mấy ngày nữa là giải quyết xong.”

Anh ngừng một lát, dùng một tay kéo cô vào lòng: “A Bạch, sau này đừng làm máy chuyện nguy hiểm như vậy nữa được không?”

“Vâng, không dám nữa.” Thẩm Khinh Bạch nhỏ giọng đáp lại rồi chợt nhớ ra điều gì đó ngẩng đầu hỏi: “Họ có khai ra người đứng sau là ai chưa?”

Sau câu hỏi đó phòng ngủ yên lặng vài giây rồi Chung Đình Diệp mới từ tốn lên tiếng: “Đã tra rồi, là một người tên là Báo ca chuyên lăn lộn trong giới giang hồ, làm cả việc sáng lẫn tối. Tìm được hắn là có thể lần ra người phía sau.”

Nói xong tay anh đang cầm túi đá hơi siết lại, dường như không dám nghĩ đến việc người đó có thể là ông ấy.

“Vậy thì tốt, như vậy có thể lần ra kẻ đã từng bắt cóc anh.” Thẩm Khinh Bạch không nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của anh, hai người sau đó nói chuyện linh tinh một lúc rồi mới tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy bên cạnh đã không còn bóng dáng của Chung Đình Diệp, cô đưa tay sờ đêm, đã không còn hơi ấm của anh từ lâu.

Thẩm Khinh Bạch lười biếng ngồi dậy, cảm giác đau âm ỉ còn nặng hơn hôm qua, có hơi choáng váng.

Sau khi rửa mặt xong xuống tầng liền thấy dì Lý cười hỏi: “Cô chủ muốn ăn cháo hay bánh mì với sữa?”

“Cháo đi ạ.” Thẩm Khinh Bạch nhìn quanh: “Chung Đình Diệp đi làm lúc nào vậy ạ?”

“Cậu chủ đi từ 8 giờ sáng rồi, còn dặn tôi mấy ngày tới không cần về nhà cũ ở lại đây chăm sóc cô.”

“Cảm ơn dì Lý.”

Thẩm Khinh Bạch cười cảm ơn rồi cúi đầu vừa ăn cháo vừa xem điện thoại.

Lúc này nhóm chat 3 người đã có hơn 99 tin nhắn, cô mở ra đọc từng cái một, toàn hỏi cô hôm qua có bị sao không, có bị thương không. Hóa ra là vì Tưởng Tuấn Vỹ không liên lạc được với cô nên đã xin Hạ Tử Lăng xin số điện thoại của Chung Đình Diệp từu Nguyên Nhược.”

Có vẻ như việc điện thoại hết pin thực sự là chuyện không may.

Tiểu Bạch trong gió: [Không sao, đã về nhà an toàn.]

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Trời ơi Bạch Bạch, hôm qua cậu dọa chết người ta rồi đấy! Một mình chạy tới Tây Thành, lúc học đại học đánh nhau mấy lần cũng chưa thấy cậu gan đến vậy.]

Thẩm Khinh Bạch: [Sao mà so được, đây là chồng mình, có lên núi đao biển lửa tớ cũng phải đi thử chứ.]

Tưởng Tuấn Vỹ: [Cô Thẩm đúng là gan dạ, nhưng cậu xin nghỉ ba ngày định làm gì vậy?]

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Chuyện gì vậy, xin nghỉ? Bị thương à?]

Thẩm Khinh Bạch suýt nghẹn cả cháo, vừa gõ được hai chữ đã thấy Hạ Tử Lăng gửi tin nhắn mới.

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Này Bạch Bạch! Mau lên hot search xem đi! Cậu bé kia ra mặt giải thích rồi!]

Thẩm Khinh Bạch sững người mấy giây, thoát khỏi wechat mở weibo , chưa kịp vào hot search thì dòng từ khóa nóng nhất đã hiện lên”

#Cậu bé bị thương thừa nhận giả mạo thân phận hé lộ cuộc sống phía sau của lao động trẻ em. Dù hoàn cảnh nghèo khó nhưng không muốn bà thất vọng, dũng cảm nói ra sự thật khi phạm sai lầm.

Thẩm Khinh Bạch lướt đọc bình luận, qua mấy vòng vẫn chưa thấy lời công kích độc ác nào nhắm vào cậu bé, cô đặt điện thoại xuống cầm muỗng sứ lên, lặng lẽ cười.

Vài giờ sau bài viết bôi nhọ Tập đoàn Chung đã rớt khỏi bảng hot seach, trong phút chốc tất cả như một giấc mơ.

Mặt trời lại xuất hiện sau cơn mơ.

Những ngày sau đó thời gian làm việc của Chung Đình Diệp trở lại bình thường.

Kỳ nghỉ của Thẩm Khinh Bạch cũng kết thúc, sau giờ tan học cô vẫn theo dì Lý học nấu ăn, kể cả khi dì không có ở nhà cô vẫn có thể dễ dàng nấu xong một bữa tối.

“Chồng à, Tết dương lịch năm nay mẹ bảo mình về nhà ăn cơm.” Thẩm Khinh Bạch phồng má hỏi anh: “Anh muốn chúng ta tự mình ăn Tết hay về ăn cùng với họ?”

Cô nghe đồng nghiệp kể hôm Tết dương lịch ai cũng hẹn hò ăn cơm xem phim với nhau rồi cùng nhau đón năm mới, nghe nói rất có ý nghĩa.

Thẩm Khinh Bạch cũng muốn đón giao thừa riêng với Chung Đình Diệp.

Nhưng mấy hôm trước nhận được điện thoại của bà Mã hỏi cô có về không để bà còn chuẩn bị cơm tối.

“Về đi, bố mẹ đã hỏi thì chắc chắn mong mình về.” Chung Đình Diệp gắp thức ăn cho cô.

Thẩm Khinh Bạch cười: “Vậy được, chúng ta về nhà đón Tết.”

Cô ăn một miếng rau, chợt nhớ ra điều gì đó: “Nhưng chúng ta không về nhà cũ ông nội có buồn không?”

“Ông nội ngoài Tết âm lịch thì mấy dịp lễ kia không quan tâm.”

Chung Đình Diệp nhìn cô có vào phần suy tư, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra có lẽ Tết dương lịch này sẽ không yên ổn.



Tết dương lịch Thẩm Khinh Bạch được nghỉ ba ngày.

Mặc dù công ty Chung Đình Diệp được nghỉ nhưng anh không nghỉ, đúng lúc có một dự án cần đích thân anh ký hợp đồng nên sáng sớm đã đến công ty.

Anh vừa đi Thẩm Khinh Bạch ở nhà không có việc gì làm liền lái xe đưa Nha Hồ về nhà mẹ.

Cô dắt Nha Hổ xuống xe, không ít hàng xóm thấy cô đều chào hỏi rất nhiệt tình, còn khen Nha Hổ mấy câu.

Thẩm Khinh Bạch ngẩn người cười gật đầu, vừa vào cửa đã nói to: “Mẹ, hôm nay mẹ phát kẹo cho hàng xóm à mà ai cũng vui thế?”

Thẩm Khinh Bạch thay dép, cúi người cởi dây dắt cho Nha Hổ, bước vào phòng khách: “Mọi ngừuoi đang bận gì thế, sao không ai nói gì hết vậy.”

“Chó nhà ai mà to thế, làm mẹ giật cả mình.” Bà Mã ngồi xổm dưới đất, quay đầu lại đối mặt với đôi mắt đen láy của Nha Hổ: “Là con với Tiểu Chung nuôi à?”

Thẩm Khinh Bạch ngồi xuống ghế, cười giới thiệu: “Nha Hổ, gọi bà ngoại đi.”

Nghe vậy Nha Hổ vẫy đuôi sủa vài tiếng.

Bà Mã cười đứng dậy, đưa tay ra vu.ốt ve nó: “Chó này thông minh quá, biết chào người luôn à.”

“Tất nhiên rồi, Nha Hổ là chó cảnh sát đó.” Thẩm Khinh Bạch nhìn thấy thứ gì đó trong tay mẹ: “Mẹ đang làm gì vậy?”

“Đây, mấy hôm trước Tiểu Chung cho người mang đến mấy thùng nhãn, mẹ chia cho hàng xóm một ít.” Bà Mã chỉ vào chỗ nhãn trên sàn: “Con nhìn đi, vẫn còn nhiều, bố với mẹ ăn không hết nên phơi khô để nấu canh.”

Thẩm Khinh Bạch bừng tỉnh, bảo sao mọi người đều vui vẻ như vậy, hóa ra là nhờ chồng mình.

“Bố con đâu ạ?” Cô nhìn quanh nhà.

“Chơi cờ với mấy bác bên cạnh rồi, chắc cũng sắp về.” Bà Mã quay đầu nhìn Nha Hổ: “Có cần lấy gì cho nó ăn không?”

Nha Hổ nghe thấy có đồ ăn lập tức chạy tớ.

Thẩm Khinh Bạch thấy dáng vẻ thèm ăn của nó thì bật cười: “Mẹ chốn gói khoai tây chiên đi.”

“Hả?” Bà Mã ngạc nhiên: “Chó cũng ăn cái đấy à?”

Thẩm Khinh Bạch đứng dậy thản nhiên nói: “Vâng, giống mẹ nó mà.”

Bà Mã: “. . . . . .”

Đúng là con gái, nói chuyện chẳng khác gì chửi người.

Sau đó Thẩm Khinh Bạch theo bà Mã vào bếp chuẩn bị nấu nước, ông Thẩm về thấy Nha Hổ thì yêu thích không rời, dù trời lạnh cũng đòi dắt nó đi dạo.

Đến bốn giờ chiều bà Mã thúc giục: “Con gọi điện hỏi Tiểu Chung mấy giờ về?”

“Chắc còn đang bận, anh ấy xong việc sẽ tới ạ.” Thẩm Khinh Bạch ngồi xem chương trình giải trí thuận mồm trả lời.

“Thì con cũng thử hỏi đi để mẹ còn biết đường nấu nướng.” Bà Mã chắn trước TV: “Mau lên, gọi đi.”

“Vâng.”

Thẩm Khinh Bạch đặt đồ ăn vặt xuống, vừa mở danh bạ thì nghe thấy tiếng động từ cửa chính.

Hia người cùng quay đầu lại, thấy ông Thẩm và cả Chung Đình Diệp bước vào nhưng sắc mặt cả hai đều có vẻ nghiêm trọng.

“Chồng à sao thế?” Thẩm Khinh Bạch vội chạy tớ.

Bà Mã lúc này mới phản ứng kịp, bước lên hỏi: “Sao thế?”

Chung Đình Diệp nắm tay Thẩm Khinh Bạch khẽ nói: “Mẹ, bọn con phải về nhà ông nội một chuyến.”

“Được, đi đi, việc quan trọng hơn, một bữa cơm thôi mà ăn sau cũng được.” Mã Như Duy đại khái đoán được là chuyện nhà anh nên cũng không hỏi thêm.

Thẩm Khinh Bạch theo anh lên xe nắm chặt tay Chung Đình Diệp, không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

Trong khoang xe hai người đều im lặng, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió ấm phả ra.

Lúc này, biệt thự Lê Viên đèn đuốc sáng trưng rất náo nhiệt.

Sảnh lớn tầng một đầy người đứng, ngay cả những chi nhánh họ hàng nhà họ Chung vốn chỉ tụ họp vào các dịp lễ Tết cũng đều được mời đến.

Người giúp việc đứng ngoài của đều cúi đầu, không dám nghe tiếng mắng chửi và quát vọng ra từ bên trong.

Khi Chung Đình Diệp và Thẩm Khinh Bạch xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tất cả đều chủ động nhường ra một lối đi.

Từ khe hở Thẩm Khinh Bạch thấy được Chung Bác Văn đang quỳ trước mặt ông nội, lông mày cô giật giật, cảm giác có chuyện lớn sắp xảy ra.

Ông nội thấy hai người liền ném tập tài liệu trong tay vào mặt Chung Bác Văn: “Hổ dữ còn không ăn thịt con! Sao Chung Đức Diệu tôi lại sinh ra loại nghiệt chủng như anh! Lúc đó A Diệp mới bao nhiêu tuổi sao anh lại nhẫn tâm ra tay như thế hả!”

Thẩm Khinh Bạch kinh ngạc, đột nhiên quay sang nhìn Chung Đình Diệp, chỉ cần nghe mấy câu này cô cũng đã hiểu ra phần nào.

Người bắt cóc Chung Đình Diệp năm đó chính là bố ruột của anh.

“Bố, năm đó con nhất thời hồ đồ làm ra chuyện ngu xuẩn, nhưng con đâu có bảo bọn họ phóng hỏa, chỉ muốn dọa Lục Văn Thiến một chút thôi. Ai bảo cô ta vô tình như thế, mang theo A Diệp bỏ ra nước ngoài không nói một lời.”

Chung Bác Văn cúi đầu, nước mắt chực trào: “Cô ấy không cho con một cơ hội bù đắp nào cả.”

“Đó là lý do để anh hãm hại A Diệp à? Nếu không phải nó tự trốn thoát thì cả đời này anh có thể sống yên ổn sao!”

Ông cụ tức đến đỏ mặt, tay siết chặt tay vịn gjees: “Anh khơi mào khủng hoảng của Chung thi mục đích là muốn hạ gục A Diệp để anh dễ dàng tiếp quản! Cả đời này rốt cuộc anh mưu cầu cái gì đây!”

“Nếu lầ này A Diệp mà có chuyện gì thì ngồi tù vẫn còn nhẹ với anh!” Chung Đức Diệu thở dốc mấy hơi nặng nề.

Nghe ông cụ định giao cho cảnh sát đồng tử Chung Bác Văn co lại chỉ tay vào Chung Đình Diệp quát lớn: “Bố! Bố lại tin lời cái loại nghiệt tử này mà tống con vào tù! Con là con ruột của bố mà! Giờ Chung thị và nó đều ổn sao lại bắt con vào tù!”

Cả phòng khách đầy tiếng gào thét của ông ta, không ai bước đến khuyên can. Mọi người dường như không thể tin nổi trên đời lại có kẻ vì quyền lực mà dám bắt cóc thậm chí giết chết chính con ruột của mình.

“Anh đúng là không bằng súc vật! Từ nhỏ tới lớn tự hỏi lòng mình xem anh đã từng làm tròn trách nhiệm người cha với A Diệp một ngày nào chưa? Khi A Diệp lấy được bằng chứng nó không định vạch trần anh mà muốn giấu chuyện này đi, chính tôi không yên lòng mới báo cảnh sát!”

Lời ông cụ vừa dứt liền có người giúp việc vào báo cảnh sát đã đến rồi.

“Cho họ vào, dẫn anh ta đi đi.” Chung Đức Diệu cúi đầu phất tay ra hiệu.

“Bố! Bố ơi con xin bố tha cho con lần này! Con sẽ làm lại cuộc đời!” Chung Bác Văn quỳ bò lên trước ôm chân ông cụ: “Bố! Con không thể ngồi tù, như vậy con sẽ tiêu đời mất bố ơi!”

Không thấy ông cụ trả lời ông ta quay sang Chung Đình Diệp: “A Diệp! Bố biết sai rồi, con xin ông nội giúp bố! Từ nay bố không tranh Chung thị với con nữa! A Diệp! Bố cầu xin con cứu bố với.”

Chung Đình Diệp siết chặt tay, nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh băng: “Hồi đó khi tôi bị nhốt trong biển lửa tại sao ông không cứu tôi ra?”

“Khi mẹ tôi mất ông ở đâu?”

“Khi tôi bị người ta chế giễu là đứa không cha không mẹ ông ở đâu?”

Mắt Chung Đình Diệp đỏ hoe bình thản nói: “Giờ ông muốn tôi cứu ông, ông thấy có xứng không?”

Nghe những lời này Chung Bác Văn như chết lặng ngồi phịch xuống đất không phản bác được lời nào.

Những năm qua ông ta thật sự chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm làm cha hay làm chồng.

Thẩm Khinh Bạch siết chặt tay Chung Đình Diệp, đau lòng đến mức gần như vỡ tung, khó thở.

Bác cả Chung Bác Võ và Chung Trạch Hàn sắc mặt nghiêm túc im lặng không nói.

Bác gái và Chung Di Hyên âm thầm lau nước mắt, những người phụ nữ họ hàng cũng vậy.

Giám đốc cảnh sát thành phố Vân gật đầu với ông cụ, ra hiệu cho người mang Chung Bác Văn lên xe cảnh sát. Tiếng còi hú hét vang lên rồi xa dần cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Ông cụ ngẩng đầu nhìn mọi người trầm giọng nói: “Không ai được giúp đỡ nó, để nó cải tạo trong đấy, sống chết do trời.”

Mọi người: “. . . . . .”

“Giải tán đi, gọi mọi người tới đây chỉ để giải quyết chuyện này thật khiến các vị chê cười rồi.” Gương mặt già nua của Chung Đức Diệu lộ vẻ mệt mỏi: “A Diệp con và A Bạch đừng về nữa, ở lại đây tối nay đi.”

Chung Đình Diệp gật đầu: “Vâng.”

Mọi người lần lượt rời đi, sảnh lớn lại trở về sự yên tĩnh ban đầu.



Bữa tối ông cụ không xuống ăn, Chung Đình Diệp mang khay thức ăn lên gõ cửa thư phòng. Một lúc sau bên trong mới vang lên giọng ông cụ: “Vào đi.”

Chung Đình Diệp đẩy cửa bước vào, thấy ông cụ đang cất tấm ảnh gia đình họ Chung, nhìn kỹ còn thấy khóe mắt ông đỏ hoe.

“Ông nội, ăn cơm thôi.” Chung Đình Diệp đặt đồ ăn lên bàn rồi bày đũa cho ông: “Sắp tới con và A Bạch sẽ thường xuyên về đây ở.”

Nghe vậy ông cụ nở nụ cười hiếm hoi: “Con đừng gạt ông là được.”

“Con không.” Chung Đình Diệp đặt ly trà trước mặt ông: “A Bạch thương ông, thích cả bác cả và mọi người, chúng con đều sẽ ở bên cạnh ông.”

Ý là không có ông ta cuộc sống vẫn tiếp tục.

Chung Đức Diệu hiểu được ý tứ trong lời cháu trai vui vẻ vỗ tay anh: “Ừ, ông nội tin con.”

Ông ngẩng đầu nhìn anh: “Đi đi, đừng đứng đây mãi, về với A Bạch đi, hôm nay là Tết dương mà, bọn trẻ thích ngày này.”

Thấy ông cầm đũa bắt đầu ăn Chung Đình Diệp khẽ cong môi.

Về lại phòng ngủ, Thẩm Khinh Bạch đang ngồi tựa trên ghế ngoài ban công, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại: “Ông nội ăn cơm chưa?”

“Rồi.” Chung Đình Diệp đến bên cô, xoa nhẹ đầu cô: “Đang nhìn gì vậy?”

Thẩm Khinh Bạch chỉ lên trời mỉm cười: “Ngắm trăng, anh nhìn đi, tối nay trăng rất tròn.”

Chung Đình Diệp bế cô lên, ngồi xuống rồi đặt cô vào lòng mình, cằm tựa lên vai cô ngước mắt nhìn theo: “Ừ rất tròn.”

Thẩm Khinh Bạch điều chỉnh tư thế trên đùi anh, thoải mái cuộc vào lòng anh, hai người lặng lẽ ngắm trăng lắng nghe nhịp tim của nhau, dường như quên hết mọi buồn phiền, chỉ yên lặng tận hưởng khoảnh khắc này.

Không biết qua bao lâu trong đêm yên tĩnh pháo hoa rực rỡ bắn lên trời, lấp lánh huy hoàng.

Cả biệt thự Lê Viên sáng bừng theo ánh pháo hoa, như mang theo những hy vọng rực rỡ, ánh sáng của tình yêu.

Dưới ánh trăng hai người dựa vào nhau, cho đến khi tiếng chuông chào năm mới ngân vang trong trẻo.

Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu nhìn Chung Đình Diệp mỉm cười: “Chúc mừng năm mới.”

Chung Đình Diệp cúi đầu nhìn cô, trong mắt đong đầy ý cười, anh nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô: “ừm, chúc mừng năm mới, vợ yêu.”

Thẩm Khinh Bạch cười thu lại ánh ắt, lại nhìn lên vầng trăng tròn phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Chồng ơi em muốn cho anh một ngôi nhà, một ngôi nhà thực sự.”

Cô không muốn nói những lời yêu thương hoa mỹ, chỉ muốn mỗi đêm, mỗi ngày mưa, mỗi lúc anh trở về đều có người cầm ô đọi anh, cho anh một ngôi nhà ấm áp và hạnh phúc.