Bạch Tử Nghiên cười đáp lại, chúng ta trở về Đông Cung nàng lại uống rất nhiều rượu. La hét rằng trời cao bất công, lại nói trời cao có lòng tốt. Cuối cùng cuộc đời này của nàng cũng không sống uống phí một lần, sau đó nàng ngã vào lòng ngực ta ngủ mất.
Ta không nhịn được mà bật cười, không biết từ khi nào, ta đột nhiên biến thành Thái Tử Phi, chăm sóc bọn nhỏ còn nhỏ hơn cả ta.
Khi đó, ta đi theo bên cạnh Thái Tử Phi, ríu rít khen điểm tâm của nàng ăn rất ngon. Có phải cũng giống như Bạch Tử Nghiên, coi đối phương là chỗ dựa duy nhất của mình.
Hiện tại Lý ma ma đi theo bên cạnh ta, nàng chăm sóc Thái Tử Phi cả đời, hiện giờ lại cần chăm sóc Cẩm Nhân. Ngay cả ta hình như cũng trở thành đứa trẻ mà nàng nuôi lớn, trong mắt nàng ta bỗng nhiên biến thành Thái Tử Phi, nàng luôn luôn bật dậy lúc nửa đêm, sao đó tiến vào phòng của ta, sợ ta giống như Thái Tử Phi tra tấn bản thân mình. Lý ma ma thường nói: “Đã nhìn rõ, nhìn rõ thì tốt rồi.”
Ta nhìn rất rõ, kể từ khi ta còn bán đậu phụ cho đến bây giờ trở thành phụng nghi của Thái Tử, ta có còn gì không hài lòng nữa đâu.
Hai tháng sau, Thái Tử trở về, hắn gầy đi rất nhiều.
Khi hắn ôm chặt ta, ta có thể sờ thấy xương bả vai nhô cao ở sau lưng hắn, cả người khoá trong bộ quần áo rộng lớn, có vẻ vừa thê lương lại tịch liêu.
“Kim Bảo” Hắn gọi tên ta, “Ta chỉ còn nàng thôi!”
Lần đầu tiên Thái Tử khóc trước mặt ta: “Nam Yên đi rồi, Tuệ Ninh cũng đi rồi, rốt cuộc tại sao lại như vậy chứ?”
Ta không biết phải an ủi hắn như thế nào, ta rất muốn trách cứ Thái Tử đây đều là lỗi của hắn. Nhưng ta biết, có một số việc hắn không thể không làm.
Nếu hắn chỉ là một người bình thường, có lẽ hắn sẽ không phụ Thái Tử Phi, có lẽ hắn căn bản không gặp được Thái Tử phi hay Liễu Nam Yên, hắn chỉ biết có một người vợ hiền huệ, sau đó cầm sắt hoà minh, yêu thương nhau cả đời.
Nhưng hắn không phải, Giang Tân Xuyên là Thái Tử của Đại Tuyên. Hắn sinh ra đã là kẻ máu lạnh, hắn không yêu bất kỳ ai, lại yêu tất cả mọi người.
“Điện hạ, Kim Bảo ở đây, đừng khóc.”
Lại thêm hai năm nữa, ta có đứa nhỏ của mình, Cẩm Nhân gọi ta là mẫu thân, gọi Bạch Tử Nghiên là Bạch nương nương.
Con của ta là em trai của nàng, cũng theo mong muốn của huynh trưởng của ta mà lập thành Thái Tử.
Thái Tử đã trở thành Hoàng Đế, ta là Hoàng Hậu, Thái Tử Phi được truy phong là Minh Hiền Hoàng Hậu, Liễu gia sửa lại án sai, Liễu Nam Yên được truy phong thành Huệ Di Hoàng Quý Phi
Ba năm tuyển tú một lần, Giang Tân Xuyên không hay tới, phần lớn là ta nhìn những nữ nhi của thần tử trong triều mà giữ lại. Có đôi khi, Giang Tân Xuyên cũng bảo ta không nạp nữa. Ta lại chậm rãi mà khuyên nhủ hắn: “ Bệ hạ, đây là quy củ của tổ tông.”
Giang Tân Xuyên biết ta, ta nhát gan, hắn sẽ trừng mắt khiến cho ta sợ hãi.
“Quy củ của tổ tông là quy củ, trẫm không phải là quy củ sao? Nhiều hậu phi như vậy, trẫm lại không thường tới hậu cung, đặt ở đó làm hoa ngắm sao?”
Hoàng Đế nói thì vẫn nên nghe, bởi vậy nếu không bất đắc dĩ sẽ không dễ dàng nạp hậu phi nữa.
Hậu cung của Giang Tân Xuyên hài hoà, không lục đục với nhau. Hầu hết nữ nhân đều dịu dàng đáng yêu, Bạch Tử Nghiên nói đó là vì ta không có uy nghiêm. Mặc kệ thứ gì tốt cũng chia đều, ngay cả Giang Tân Xuyên cũng bị ta chia đều.
Cho dù Giang Tân Xuyên tới cung của ta cũng sẽ bị ta đẩy ra, cần phải mưa móc đều dính.
Khi nói lời này, ta cùng với Bạch Tử Nguyên đang ở phòng bếp nhào bột, không biết từ khi nào ta cũng kế thừa tay nghề của Thái Tử Phi.
Thật ra là do ta sợ hãi, đế vương vô tình, ta không đành lòng để những cô nương xinh đẹp như hoa vì lăn lộn mà mất đi sinh khí, dứt khoát ai cũng như ai.
Bạch Tử Nghiên thờ dài: “Ta cho rằng ta đã đủ hiểu, không ngờ ngươi còn hiểu rõ hơn cả ta.”
Ngày tháng vẫn trôi qua mưa thuận gió hoà như thế, cho đến một năm tuyển tú, vốn chỉ muốn đi ngang qua sân khấu, ai ngờ nữ nhi của thiếu phủ khanh có một khuôn mặt giống hệt Minh Hiền Hoàng Hậu.
Ta ngây ngẩn cả người, Giang Tân Xuyên cũng ngây ngẩn cả người.
Những lần tuyển tú trước hắn rất ít khi tới, hôm nay không có việc gì nên hắn tới tham gia náo nhiệt, thế mà gặp được cảnh này.
Tay của Giang Tân Xuyên còn nhanh hơn cả đầu óc, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tay hắn đã để lại thẻ bài, ta lại nhanh tay lẹ mắt mà nhảy lên, ném thẻ bài ra ngoài.
Giang Tân Xuyên trợn mắt nhìn ta: “Hoàng Hậu.”
Ta hít vào một hơi, trong xương cốt ta vẫn sợ hắn.
“Bệ hạ, thần thiếp không thích nàng.”
Giang Tân Xuyên vẫn nhìn ta, ta nhắm mắt dứt khoát bất cứ giá nào.
“Ngài không nhớ tiên Hoàng Hậu sao?”
Nghe vậy, Giang Tân Xuyên không nói chuyện nữa, xua xua tay ý bảo tú nữ đi xuống.
Ta nhẹ nhàng thở phào, những cô nương còn trẻ, phải làm bảo bối trong lòng một người sao có thể làm thế thân cho người khác được.
Kết thúc tuyển tú, Giang Tân Xuyên lôi kéo ta tản bộ ở Ngự Hoa Viên, hắn bỗng nhiên gọi ta là Kim Bảo.
“Kim Bảo, sao nàng lại ngốc như thế?”
Rất lâu rồi, hắn không gọi ta là Kim Bảo, giống như lại quay về những ngày ở Đông Cung.
“Cứ luôn suy xét cho người khác.”
“Có bệ hạ suy xét cho ta là đủ rồi.”
Giang Tân Xuyên không nói lời nào, đi trên quan đạo thật dài, khi bừng tỉnh mới nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như thế.
Khi đó, Thái Tử Phi vẫn còn đánh mã cầu, Liễu Nam Yên vẫn là quý nữ hiển hách nhất kinh thành.
Mà ta, ở chợ bán quán đậu phụ, chờ một hân ảnh ngồi trên lưng ngựa đến từ hoàng cung, cho đến một ngày, hắn quay đầu lại liếc nhìn ta một cái.
【Hết】