Toả Thanh Thu

Chương 5



Ta chưa đọc sách gì, làm sao hiểu đạo lý này nọ, chỉ là đồng ý với Thái Tử Phi, muốn nàng vui vẻ một chút.

Đã nhiều ngày Thái Tử vẫn luôn ở trong phòng của Liễu Nam Yên, Lý ma ma nhìn không chịu nổi mới bảo ta dùng chút thủ đoạn. 

Thái Tử Phi khinh thường, mà cũng lười để ý tới Thái Tử, suốt ngày nàng chỉ yêu thương Thái Tử bằng cục bột hơn là Thái Tử thật sự nhiều.

Lý ma ma thì không nghĩ vậy, cho dù Thái Tử ở chỗ ta cũng không thể để Liễu Nam Yên có lợi. Trong ấn tượng của bà ấy, chúng ta mới cùng trận tuyến.

Nghĩ đi nghĩ lại ta cũng không có mưu kế tranh sủng nào, đi học trong thoại bản vậy. Khi Thái Tử ở chỗ Liễu Nam Yên ta sai người đi mời hắn, nói là ta bị bệnh, hiện giờ không thể thở nổi, mời hắn tới gặp. 

Thái tử vội vã mặc xong quần áo, Liễu Nam Yên cũng không giữ.

Xuân Chi vội vàng trở về mạt một chút bột chì lên mặt ta. Ta luôn luôn khoẻ mạnh, thức ăn ở Đông Cung ngon miệng nên ta cũng béo lên rất nhiều. Xuân Chi nói giả bệnh không giống sẽ phải chịu phạt. 

Nàng dặn ta nằm ở trên giường phải thở thật chậm, không thể để Thái Tử nhìn ra sơ hở.

Thái Tử rất nhanh đã tới rồi, ta nghe tiếng bước chân của hắn mà suýt nữa quên cả thở, tí nữa thì tắt thở mà chết.

Thái Tử từ trên cao nhìn xuống, đứng ở mép giường, cười rạng rỡ.

“Kim Bảo.”

Ta mở nửa mắt, “Điện hạ, thiếp không thở nổi.”

Thái Tử còn cười to hơn, cong cả eo, cười ra nước mắt.

“Kim Bảo, ngươi bôi nhiều phấn quá.”

Hắn chỉ vào chăn của ta, “Nhìn xem, bôi cả ra chăn rồi kìa.”

Mặt ta đỏ lên, Thái Tử ngồi ở mép giường, vuốt lên mặt ta. Sau đó vê vê ngón tay, xoa ra một đống phấn.

Thái Tử không cười nữa, sắc mặt nghiêm nghị.

“Kim Bảo, ngươi học được thủ đoạn này từ khi nào?”

Ta lắp bắp, chỉ nghẹn ra được mấy chữ.

“Thiếp nhớ ngài.”

Thái Tử a lên một tiếng, nằm xuống bên cạnh ta.

“Ngủ đi, hôm nay ta ở cùng ngươi.”

Hôm sau Thái Tử Phi biết việc này, bảo ta cách xa Liễu Nam Yên một chút.

“Ngươi cẩn thận một chút, chỉ sợ nàng sẽ gây chuyện với ngươi.”

Vì thế, ta vẫn luôn tránh xa Liễu Nam Yên, sợ nàng muốn làm gì đó với ta.

Chỉ là, Liễu Nam Yên ngày ấy gọi ta tới, cẩn thận đánh giá một lượt rồi nói: “Ngươi nhìn xem Tạ Tuệ Ninh có biết dạy dỗ người hay không, sợ hãi rụt rè như vậy sau này đi ra ngoài có phải là mất mặt Đông Cung không.”

Nàng hất cằm lên vô cùng kiêu căng: “Cứ như là chim cút vậy, ngày thường nàng ta dạy ngươi cái gì?”

Ta hơi mụ mị một chút, “Ngày thường Thái Tử Phi thường xuyên làm điểm tâm với ta.”

“Ồ, ngươi là đầu bếp hay sao, làm điểm tâm làm gì?” Nàng hỏi lại, “Có biết chữ không?”

Ta lắc đầu, Liễu Nam Yên vuowtn ngón tay nhỏ dài như ngọc chỉ vào một nô tì: “Ngươi, mỗi ngày dạy nàng tập viết, mỗi ngày hai canh giờ, không được lười biếng.”

Dứt lời, nàng ngồi ở một bên, từ từ uống trà, thường chỉ điểm ta hai câu, hoặc là kêu lên một tiếng: “Trời ạ, đây là chữ mà người có thể viết được sao, sao giống gà bới thế?”

Ta bỗng nhiên cảm thấy Liễu Nam Yên cũng không phải xấu như vậy, sau khi Thái Tử Phi nghe ta nói xong thì rũ mặt.

“Kim Bảo ngốc của ta, nhà ta là đứng đầu võ tướng, nhà nàng là đứng đầu văn thần, chúng ta làm sao có thể hoà thuận được.?”

Nàng nhìn ta lại cười, “Kim Bảo không giống, Kim Bảo có gia thế trong sạch nhất, cho nên nàng đối xử với ngươi cũng có vài phần chân tình.”

4

Khi lá chuyển sang màu vàng, huynh trưởng lại thăng quan, Trường sử Thượng Thư đài. Chức quan không lớn, chỉ có ngũ phẩm, nhưng lại do Thái Tử đề bạt.

Hắn thượng sổ con lên triều đình, Man di Mạc Bắc đã bình, Đại tướng quân lại giữ binh bên ngoài, về tình về lý đều không thích hợp.

Vì thế, một phong chiếu thư của thiên tử, đại tướng quân trở về.

Thái Tử phi thức dậy rất sớm, đứng trên thành lâu nhìn Đại tướng quân dắt ngựa từng bước một đi vào cửa thành. 

Bá tánh trên đường hoan nghênh, đại tướng quân ngẩng đầu nhìn Thái Tử Phi.

Ta thấy Thái Tử Phi giật giật đôi môi khô khốc, mặc dù cách xa như vậy cũng nghe thấy lời nói tựa như khàn khàn mà đinh tai nhức óc.

Thái Tử mở gia yến, Thái Tử Phi ngồi bên cạnh Thái Tử, hai người nắm tay nhau ra vẻ cầm sắt hoà minh, Liễu Nam Yên cáo ốm không tới.

“Ta muốn cho Tạ Tuệ Ninh chút mặt mũi thôi.”

Nàng vốn dĩ lôi ta theo muốn ta đừng đi, nhưng Thái Tử Phi lại sai người tới mời, không thể không đi.

Liễu Nam Yên cúi mặt xuống rất thấp, trong miệng nói không thú vị.

“Ta cùng với Tạ Tuệ Ninh tuy không thích nhau, nhưng lại không có đối nghịch với ngươi, chỉ là Kim Bảo ngươi hãy nhớ kỹ, quan hệ của ngươi với nàng ta dù có tốt, thì người đệ sổ con trên triều đình chính là anh trai ngươi.”

Ta trả lời đồng ý hai tiếng , Liễu Nam Yên xua tay: “Đi đi.”

Khi đó nàng rất là vui vẻ, đại tướng quân không có thực quyền, nhà các nàng sẽ trở thành đứng đầu trong triều đình.

Phủ Vĩnh Ninh Hầu tứ thế tam công, anh trai nàng, cậu ruột nàng đều là trọng thần.