“Hừ, Liễu Nam Yên cái gì chứ, chỉ có thế. Hiện giờ tiểu thư của chúng ta có tiểu điện hạ bên cạnh rồi, xem nàng ta còn có thể gây ra sóng gió gì, chỉ là vừa mới vặn ngã một người lại tới một người. Bạch Tử Nghiên kia vừa nhìn đã thấy không phải thứ gì tốt đẹp.”
Ta chỉ cười, khi mới tiến vào Đông Cung ta rất sợ hãi Lý ma ma nghiêm khắc. Hiện giờ nhìn thì thấy, nàng cũng chỉ là một phụ nhân đau lòng cho con gái nhà mình mà thôi.
Đêm đã khuya, Thái Tử Phi còn chưa nghỉ ngơi. Đôi tay đã từng múa trường thương kia hiện giờ cũng có thể làm giày đầu hổ sinh động như thật.
“Kim Bảo.” Nàng vẫy tay với ta, “Liễu Nam Yên ngủ chưa?”
“Uống rất nhiều rượu, đã ngủ say rồi.”
Thái Tử Phi cười, đưa đôi giày kia cho ta xem.
“Thế nào Kim Bảo, thêu có đẹp không?”
Ta nhìn đôi giày đầu hổ kia rất đáng yêu, chỉ là tự đáy lòng lại dâng lên nỗi đau. Trên tay Thái Tử Phi có rất nhiều miệng vết thương, nàng vốn là một nữ tử khí phách hăng hái, hiện giờ tại trạch viện thâm sâu này cũng trở thành phụ nhân buồn bã đìu hiu chỉ biết giết thời gian.
“Đẹp, tay của nương nương thật là khéo.”
Thái Tử Phi mím môi, thu giày, chầm chậm nói chuyện với ta.
“Ngươi rảnh rỗi thì làm bạn với Liễu Nam Yên,” Thái Tử Phi nói, “Lòng dạ nàng kiêu ngạo, kiêu ngạo hơn ta nhiều.”
Thái Tử Phi vuốt ve lông chim anh vũ xanh biếc trong lồng, ánh mắt nặng nề buồn.
“Ngươi đừng nhìn thường ngày nàng vênh váo tự đắc, thật ra chẳng có mưu kế gì. Muội muội cùng tộc của nàng lại vừa mới gả cho Duệ thân vương, Thái Tử khó tránh khỏi kiêng kỵ. Mặt mũi vẫn cần phải cho nàng, Kim Bảo ngươi có hiểu rõ không?”
Ta gật gật đầu, “Ta biết rồi nương nương, điện hạ nghi ngờ trong lòng là Vĩnh Ninh Hầu sẽ phản chiến Duệ Thân vương, Bạch Tử Nghiên dù sao cũng là người nhà mẹ đẻ, Liễu Nam Yên cũng cần phải uy hiếp.”
“Đúng là như thế.” Thái Tử Phi xoa xoa đầu ta, “Kim Bảo thật là một đứa nhỏ thông minh, chính ra huynh trưởng của ngươi mới là người chính thức bên cạnh điện hạ.
“Điện hạ có ơn tri ngộ đối với huynh trưởng.”
“Đúng vậy.” Thái Tử Phi thở dài, “Nói không chừng ngươi mới là người được chọn tốt nhất cho vị trí Hoàng Hậu.”
Ta sợ đến mức quỳ xuống đất, Thái Tử Phi kéo ta lên.
“Nhìn ngươi sợ tới mức nào kìa!”
“Nương nương đừng nói như vậy, ta chỉ là một người ngu dốt làm sao có thể xứng làm mẫu nghi thiên hạ. Nếu thật sự có một ngày như vậy, người đứng bên cạnh điện hạ nhất định là ngài.”
Thái Tử Phi vì thế mà không nói gì nữa, bảo Lý ma ma đưa ta trở về.
Có lẽ là hôm qua ngủ quá muộn, hôm nay ta thức dậy rất muộn. Vừa mới ngủ dậy đã nghe thấy người bên cạnh nói là Liễu Nam Yên bị phạt cấm túc, cẩn thận hỏi mới biết sáng sớm nay Bạch Tử Nghiên đi thỉnh anh, không biết vì sao đắc tội Liễu Nam Yên. Bị phạt trượng, hiện giờ còn đang ở trên giường không dậy được đâu. Thái Tử khó chịu, mắng Liễu Nam Yên là độc phụ, cấm túc nửa năm, không cho người ngoài đi thăm.
Xuân Chi hỏi ta phải làm sao, là đi thăm Bạch Tử Nghiên hay là đi cầu tình cho Liễu Nam Yên.
Ta rốt cuộc cũng có giao tình sâu nặng với Liễu Nam Yên, đành nghĩ đến việc đi phòng bếp nấu một chén canh sâm đưa cho Thái Tử, tiện thể cầu tình.
Nhưng ta còn đang chải đầu, Thái Tử đã tới rồi.
Hắn vẫn đẹp như vậy, một người như gió mát trăng thanh.
“Kim Bảo, Doãn Kim Bảo.”
Lần đầu tiên Thái Tử gọi tên ta cả họ lẫn tên, ta sợ hãi lên tiếng.
Thái Tử cũng không có làm gì, chỉ cầm lấy son môi trang điểm cho ta.
“Đã lâu không tới thăm nàng, dạo này ta thật sự rất bận, Kim Bảo có trách ta không?”
Ta làm gì có lá gan mà trách hắn, vì thế lắc đầu.
Thái Tử ôm ta vào trong ngực, vẫn là hương tuyết trúc mát lạnh, lại không hiểu vì sao khiến ta giật mình.
“Nàng hẳn là nên đi thăm Bạch Tử Nghiên.” Hắn nói như vậy.
Ta nghĩ, ta cũng không phải ngu dốt như vậy, bởi vì huynh trưởng của ta là thuộc phe Thái Tử, nhà Bạch Tử Nghiên cũng thuộc phe Thái Tử.
Vĩnh Ninh Hầu sinh dị tâm, thế lực nhà bọn họ quá lớn, Thái Tử muốn bọn họ suy yếu.
Ta không thể từ chối, nếu ta chỉ là trắc phi, nhà ta chỉ là nhà bình dân bán đậu hủ. Như thế ta sẽ là bay lên cành cao mà biến phượng hoàng, từ đây mà vinh hoa phú quý. Nhưng ca ca ta là thượng thư lệnh, chỉ còn cách thượng thư một bước. Doãn gia là tân quý kinh thành, ta lại bị đẩy lên đài, trở thành bộ phận quan trọng trong cuộc chiến này.
Giống với Thái Tử Phi và Liễu Nam Yên, bị trói buộc bởi sợi dây vô hình. Kể từ đây có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Ta chỉ có thể gật đầu.