Nhưng kiếm của hắn còn chưa kịp chạm vào người ả, Ngu mỹ nhân đã phun ra một ngụm m.á.u lớn, ngã vật ra đất.
"Chuyện gì thế này?"
Ta hỏi.
Hắn lắc đầu, nhìn Ngu mỹ nhân nằm trên đất với vẻ mặt phức tạp: "Nuôi cổ không thành, bị phản phệ rồi. Chắc là sống không lâu nữa."
Ta giật mình.
Nam Chiếu có cổ nhân.
Vài năm một lần, Nam Chiếu sẽ chọn một đám cô nương đến tuổi đưa vào cung, gọi mỹ miều là tuyển chọn thánh nữ, thực chất là cho uống thuốc đặc chế, tắm thuốc.
Ai sống sót được hai năm, sẽ có tư cách nuôi cổ, luyện cổ. Ai sống sót được bốn năm, thể chất sẽ thay đổi, có thể dùng m.á.u nuôi cổ, gọi là cổ nhân.
Trong số đó, ai đủ "may mắn", cơ thể đủ thích nghi với thuốc, sống sót được bảy năm, sẽ luyện được các loại cổ trùng quý hiếm, trở thành thánh nữ Nam Chiếu.
Nhưng hầu hết cô nương được đưa vào cung đều không qua khỏi bốn năm. Một số may mắn trốn thoát được, phần lớn c.h.ế.t trong cung, trở thành những xác c.h.ế.t vô danh.
Xem ra, Ngu mỹ nhân đã trốn khỏi cung. Nói cho cùng, nàng cũng là một người đáng thương. Nhưng dù có đáng thương đến đâu, cũng không thể là cái cớ cho tội ác của nàng.
Ta lắc đầu: "Thôi thì thế đi. Bị cổ trùng phản phệ, đâu có dễ chịu gì. Coi như nàng tự làm tự chịu, không sống được."
Trước khi rời đi, ta liếc nhìn vào địa lao lần cuối. Phía sau, Ngu mỹ nhân trút hơi thở cuối cùng, lê lết đến bên song sắt, một tay bám víu, tay kia vô vọng vươn ra, miệng lẩm bẩm điều gì, rồi gục xuống vũng bùn.
Một lúc lâu sau, cả ta và hắn đều im lặng. Ra đến chỗ có ánh mặt trời, ta mới nhớ ra mình chưa nói lời cảm ơn.
"Vừa rồi, đa tạ ngươi."
"Không có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà."
Hắn im lặng một lát, rồi gọi tên ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tri Uẩn, nếu... Lục Sách đối xử với nàng như vậy là do cổ trùng, nàng có tha thứ cho hắn không?"
Ta suy nghĩ rồi hỏi: "Cổ trùng có dễ dàng hạ được thế không?"
"Đương nhiên là không..."
Ta cười: "Đúng vậy. Dù sao thì, hắn đã cho nàng ta cơ hội tiếp cận, thế là đủ rồi."
Chính hắn là người tạo ra khoảng cách giữa chúng ta, là người cho kẻ khác cơ hội, phá vỡ ước hẹn của chúng ta. Ta đã hiểu rõ, sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Hách Liên Mệ khựng lại, rồi mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười chói lọi như ánh mặt trời mùa hạ: "Phải thế chứ! Trung Nguyên các nàng có câu gì ấy nhỉ, ngựa tốt không ăn cỏ cũ, ta biết ngay, nàng sẽ không làm chuyện ngốc nghếch đó nữa."
Nụ cười của hắn khiến lòng ta xao động, ta buột miệng hỏi: "Hách Liên Mệ, ngươi có thích ta không?"
Hắn ngẩn người, ấp úng, tai đã đỏ bừng.
"Ta..."
Chưa đợi hắn nói hết, ta đã vội vàng ngắt lời: "Ngươi nên biết rằng, ta sẽ không yêu ngươi đâu."
Hắn ngẩng phắt đầu, nhướn mày, cười rạng rỡ: "Nàng còn chưa thử, sao biết mình không yêu ta? Tri Uẩn, nàng đang sợ hãi. Miệng nói không sao, không buồn, nhưng vì một lần bị phản bội, nàng đã đóng chặt cánh cửa lòng, không dám thử lại lần nữa. Tri Uẩn, nàng thật là kẻ nhát gan."
Hắn đã vạch trần nỗi sợ hãi mà ta luôn chôn giấu.
Ta và Lục Sách quen nhau bảy năm, hắn đã nói hết những lời ngọt ngào, thề non hẹn biển, ta cũng vì hắn mà suýt mất mạng.
Giờ đây, dù có người nâng niu trái tim đến trước mặt ta, ta cũng chẳng biết được liệu đó có phải là ảo ảnh, một giấc mộng phù du hay không.
Ta thật sự không còn sức lực để trải qua thêm một lần nào nữa.
Ta im lặng.
Hắn vẫn cười, nụ cười mang theo gió thổi ngọn cỏ, núi sông hùng vĩ: "Tri Uẩn, ta không nhất thiết phải có được cơ hội từ nàng, chỉ là nàng nên bước ra khỏi quá khứ. Tri Uẩn, ta là người thảo nguyên. Người thảo nguyên chúng ta không ưa những vòng vo tam quốc của người Trung Nguyên các ngươi. Người khác thế nào ta không quan tâm, nhưng lời ta đã nói ra, dù có phải c.h.ế.t cũng sẽ làm được. Nàng có dám đánh cược với ta một ván không?”