Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 115: Hóa ra là món tủ của mình đến rồi?!



Thẩm Ưu vừa lướt điện thoại vừa cười khúc khích.

 

Nghe thấy tiếng bánh xe hành lý ma sát sàn nhà đột ngột vang lên ở phía xa, cô ngẩng đầu lên thì sững người, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau khiến cô sửng sốt.

 

Tạ... Tạ Trần Huyên?! Anh ta cũng phải dựa vào show hẹn hò để tìm bạn gái á?!

 

【Tôi đang nói sao lướt điện thoại lại thấy có thêm đôi đũa trong tay, hóa ra là món tủ của mình đến rồi?!】

 

Nghe vậy, những người khác đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía người vừa đến, Thẩm Ngôn khẽ nheo mắt.

 

Chàng trai có mái tóc nhuộm highlight màu bạc, làn da trắng, ngũ quan sắc sảo như nét mực đậm nhất trên tờ giấy trắng.

 

Nhìn qua trông có vẻ phóng khoáng và tùy hứng, chưa kể đến việc anh ta mặc toàn đồ hiệu từ năm chữ số trở lên khiến người ta không khỏi nghi ngờ rốt cuộc anh ta đến đây để ghi hình hay là khoe của.

 

Một người vừa nhìn đã toát ra vẻ công tử bột như vậy, mọi người đều cho rằng anh ta sẽ tỏ ra kiêu ngạo, chờ họ chủ động chào hỏi, giúp anh ta xách hành lý các kiểu, nhưng anh ta chỉ tùy ý tháo kính râm xuống, nở nụ cười rạng rỡ: "Chào mọi người, tôi là Tạ Trần Huyên."

 

Thấy các khách mời hết người này đến người khác bị bóc phốt rồi rút lui, khán giả xem trực tiếp vốn dĩ cũng không kỳ vọng gì vào vị khách mời mới này. 

 

Dù sao trong tình hình danh tiếng của chương trình tạp kỹ ngày càng xuống dốc mà vẫn dám nhận lời đến cứu nguy thì chỉ có những người hạng bét và tệ hơn nữa, có gì thú vị đâu?

 

Nhưng sau khi nhìn thấy người mới xuất hiện, họ lập tức quên đi những lời vừa nói——

 

【Má ơi má ơi! Đẹp trai muốn xỉu!!!】

 

【A a a a anh ấy trông ngầu quá! Chân dài ơi là dài! Giọng nói cũng hay nữa!】

 

【Động tác tháo kính râm đẹp trai quá đi, không thể tin được một động tác đơn giản như vậy lại khiến tim tôi rung rinh!!!】

 

【Mẹ ơi đất hỡi, anh này trông có vẻ giàu lắm đó, toàn đồ hiệu, không phải hàng fake đấy chứ??】

 

【Người ở trên kia, tôi khuyên bạn cẩn thận lời nói! Cấm suy đoán lung tung chồng tôi!!】

 

【Tôi há hốc mồm luôn rồi, thời buổi này trai vừa giàu vừa đẹp trai còn cần lên show hẹn hò để tìm bạn gái à? Không phải nên có cả đống phụ nữ tranh nhau theo đuổi anh ta sao? Đừng nói là tổ chương trình tìm người đến diễn kịch đó nha?】

 

Trong khi Thẩm Ưu còn đang suy nghĩ lý do Tạ Trần Huyên xuất hiện ở đây, anh ta đã đi đến trước mặt cô, hơi cúi người, vẫy tay với cô: "Lâu rồi không gặp."

 

Thấy có người chào mình, Thẩm Ưu theo phản xạ có điều kiện giơ tay mỉm cười: "Chào."

 

...Ừm? Khoan đã?

 

Thẩm Ưu hoàn hồn, có chút khó hiểu.

 

【Tại sao Tạ Trần Huyên lại chào riêng mình nhỉ? Anh ta quen mình à?】

 

Những người khác: Hay lắm, chúng tôi cũng tò mò đây này!

 

Ánh mắt Dương Tư Thu không tự chủ được cứ đảo qua đảo lại trên người Tạ Trần Huyên... Nhìn những món đồ hiệu trên người anh ta, ánh sáng trong mắt cô ta có muốn giấu cũng không nổi.

 

Cô ta không tự chủ được bước lên một bước, cười híp mắt nói: "Chào anh Tạ, em tên Dương Tư Thu, anh cứ gọi em là Tư Thu nhé."

 

Vương Bốc Kiệt liếc nhìn cô ta một cái, thu lại ánh mắt, lên tiếng: "Chào cậu, tôi tên Vương Bốc Kiệt, thấy cậu còn trẻ, nếu cậu không ngại thì có thể gọi tôi là anh Kiệt."

 

Trịnh Cao Viễn cũng lập tức nói: "Chào cậu, tôi tên Trịnh Cao Viễn, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Trịnh."

 

Hạ Sách Minh thì đã từng nghe nói về cậu ấm nhà họ Tạ này, nhưng anh nghĩ thế nào cũng không hiểu, Tạ Trần Huyên đột nhiên chạy đến tham gia show hẹn hò này là muốn làm gì? Hai ngày trước không phải còn đang nhảy dù ở nước ngoài sao?!

 

Đối diện với ánh mắt tươi cười quét qua của chàng trai, Hạ Sách Minh hơi rùng mình, cười nói: "Chào cậu, tôi tên Hạ Sách Minh."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tạ Trần Huyên khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Ngôn, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung vài giây.

 

Thẩm Ngôn không chút biểu cảm dời đi, căn bản không có ý định giới thiệu với anh ta.

 

Anh ta cũng không để ý, nhìn đồng hồ đeo tay, nói với mọi người: "Tôi mua một ít trái cây và đồ ăn vặt, chắc khoảng ba phút nữa sẽ giao đến."

 

Đến đây tiện tay mang chút đồ cũng không có gì lạ, nghe anh ta nói vậy, mọi người cũng không nghĩ gì nhiều, cho đến ba phút sau.

 

Nhìn vệ sĩ khiêng hết thùng này đến thùng khác vào, đếm sơ sơ cũng phải mười thùng đồ, mọi người trợn mắt há hốc mồm.

 

Cái này cái này cái này... cái này gọi là "một ít" á??

 

Đợi đến khi ghi hình xong chương trình có khi bọn họ cũng chưa chắc đã ăn hết được mười mấy thùng đồ này. 【Wow, không ngờ Tạ Trần Huyên cũng nhiệt tình ghê ha, mua nhiều quà vậy luôn.】

 

Dương Tư Thu tùy tay mở một thùng, phát hiện bên trong lại là dâu tây loại lớn phẩm chất cực tốt, lại mở một thùng nữa, phát hiện là đồ ăn vặt của một thương hiệu nổi tiếng nước ngoài, cái cảm giác này quả thực giống như mở hộp mù vậy, cô ta kinh ngạc thốt lên: "Trời ơi, anh Tạ, anh khách sáo quá rồi, mua nhiều đồ như vậy chúng ta ăn bao giờ mới hết đây?"

 

Tạ Trần Huyên tùy tiện nói: "Không vội, có thể từ từ ăn."

 

Thấy Thẩm Ưu ngồi trên sofa không động đậy, anh ta suy nghĩ một lát, quay đầu hỏi cô: "Em muốn ăn gì không? Dâu tây hay nho? Anh đi rửa cho em nhé?"

 

Thẩm Ưu: ? Những người khác: ???

 

Màn hình bình luận——

 

【Ủa? Hả?? Cậu nhóc này có vấn đề! Rất có vấn đề!】

 

【Ha ha ha ha ha nhìn vẻ mặt ngơ ngác của em bé kìa, đáng yêu c.h.ế.t mất, muốn véo má quá đi!!】

 

【Kinh! Thiếu gia họ Tạ giàu có đẹp trai vậy mà chủ động ân cần với em bé, rốt cuộc là mưu đồ đã lâu hay là bất đắc dĩ đây, chúng ta hãy chờ xem...】

 

【A a a a a dâu tây to ơi là to, đỏ ơi là đỏ, đẹp ơi là đẹp, nhìn thôi đã thấy ngọt thấy ngon rồi, muốn bỏ vào miệng quá!!】

 

【Tôi nói này, chẳng lẽ không ai thấy thao tác Tạ Trần Huyên muốn rửa trái cây cho em bé rất quen thuộc sao?】

 

【Đương nhiên là có! Tôi chỉ có thể nói, ai hiểu thì hiểu!! Chúng tôi không dám nói, cũng không dám hỏi, sợ mình bị hội chứng ship couple nên nhìn ai cũng thấy có gì đó, huhuhu.】

 

【Tôi mặc kệ, tôi cứ ship!】

 

【Mọi người đang nói gì vậy? Sao tôi không hiểu gì hết vậy?】

 

【Chịu hết nổi mấy người thích chơi chữ này rồi, có chuyện gì không thể nói thẳng ra được hả? Cứ úp úp mở mở là sao?!】

 

【Hi hi, ai không hiểu cái hint này thì khó rồi! Cá nhân tôi thấy cái này khá rõ ràng đó.】

 

【Cái gì cái gì? Nhanh nói cho tôi biết đi! Dạo này tôi bận chạy deadline, lúc xem livestream toàn bị ngắt quãng, chắc chắn đã bỏ lỡ cốt truyện quan trọng rồi, nói cho tôi biết đi!! Đừng như vậy mà, cầu xin mấy người đó!】

 

Lúc này trong đầu Thẩm Ưu hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, cuối cùng lẫn lộn thành một mớ bòng bong.

 

【Cái quái gì vậy? Trước đây hình như chúng ta còn chưa nói với nhau được mấy câu nữa mà! Thậm chí cả phương thức liên lạc cũng không có luôn á! Sao Tạ Trần Huyên lại có vẻ thân quen với mình vậy nhỉ? Chẳng lẽ mình từng mất một đoạn ký ức, trong đoạn ký ức đó mình và Tạ Trần Huyên trở thành bạn tốt? Nhưng với tính cách của anh ta, cho dù là bạn tốt cũng không thể ân cần như vậy được chứ? A, chẳng lẽ Tạ Trần Huyên, anh ta...】

 

Nghe vậy, ánh mắt Tạ Trần Huyên hơi động, những người khác thì lặng lẽ nín thở.

 

【Chẳng lẽ Tạ Trần Huyên được Tống Ứng Thời nhờ vả, đặc biệt đến đây để khuyên mình quay lại sao?】

 

Thẩm Ưu càng nghĩ càng thấy có khả năng này, dù sao quan hệ của hai người cũng khá tốt, Tống Ứng Thời có thể coi là một trong số ít những người từng thấy bộ dạng chật vật của Tạ Trần Huyên.

 

Thẩm Ưu chìm đắm trong suy đoán của riêng mình, không hề phát hiện ra, sau khi nghe thấy tiếng lòng của cô, nụ cười trong mắt Tạ Trần Huyên chợt vụt tắt.

 

P/s (dịch giả): Chiêu cướp ny bạn thân từ mấy tên ko ra gì này của mấy anh n9 tui chơi không lại:))


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com