Tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên, mọi người ngẩn người, theo bản năng dùng ánh mắt tìm kiếm xung quanh, xem nguồn âm thanh phát ra từ đâu.
Tạ Trần Huyên chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, tắt chuông báo thức, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của họ, khóe môi khẽ nhếch lên, "Là tôi đặt báo thức, nhắc tôi đến giờ tưới nước cho cây ăn quả ở vườn cây xx rồi."
Mọi người: ???
Vườn cây xx? Cái tên này nghe sao quen quen vậy nhỉ?
Hạ Sách Minh gãi đầu, ngập ngừng nói: "Không phải là cái trò miễn phí nhận trái cây trên mấy cái app đó chứ?"
"Đúng vậy."
Tạ Trần Huyên gật đầu, trả lời không chút do dự.
"..." Hay lắm, cậu thiếu gia đây còn có sở thích bình dị như vậy nữa cơ à? Chẳng lẽ còn thiếu chút trái cây này để ăn sao?
Vẻ mặt cạn lời của bọn họ gần như đã tràn ra ngoài, nhưng Tạ Trần Huyên cũng không có ý định giải thích là vì buồn chán muốn tìm cho mình chút việc cố định để làm mỗi ngày, vẫn bình tĩnh mở ứng dụng tưới nước cho cây.
Giây tiếp theo, tiếng lòng của Thẩm Ưu vang lên trong đầu mọi người——
【Không tệ không tệ! Khéo vun vén gia đình! Biết cách sống!】
Thẩm Ngôn: ?
Cô khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc nhàn nhạt, mu bàn tay nhanh chóng áp lên trán Thẩm Ưu thử nhiệt độ, nghi ngờ có phải đầu óc em gái có vấn đề gì không, sao đột nhiên lại bị chập mạch rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dương Tư Thu liếc mắt thấy, khi nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu, khóe môi của Tạ Trần Huyên dường như nhếch lên một thoáng cực nhanh.
Cô ta không khỏi có chút khó chịu.
Sao lại không nghĩ ra chứ! Những người được nuông chiều từ bé, sống ở tầng lớp thượng lưu như vậy, dễ bị thu hút bởi những người trông có vẻ đặc biệt hơn!
Nghĩ đến đây, Dương Tư Thu nhìn anh ta thuần thục thực hiện các thao tác điểm danh nhận nước các kiểu, cười nói: "Sở thích của Tiểu Tạ cũng đặc biệt thật đó, bây giờ ít thấy những chàng trai đáng yêu như anh lắm nha."
Nghe vậy, động tác của Tạ Trần Huyên khựng lại, quay đầu nhìn cô ta một cái, trong lòng Dương Tư Thu vui mừng, cho rằng câu nói của mình quả nhiên có tác dụng, không ngờ anh ta lại lên tiếng: "Cô muốn đi cửa hàng thủ công hay vườn thực vật, đến lúc chọn rồi."
Ngẩng đầu nhìn lên, Hạ Sách Minh và Vương Bốc Kiệt lần lượt chọn vườn thực vật và cửa hàng thủ công. Dương Tư Thu cắn môi, thăm dò liếc mắt đưa tình về phía anh ta, tay cầm miếng dán nam châm di chuyển dưới dấu chấm hỏi, nói: "Thực ra hai chỗ này em đều không hứng thú lắm, hay là em đi cùng mọi người đến đây đi, Tiểu Tạ, anh có ngại không? Nếu anh không ngại thì em tin là Thẩm..."
Cô ta còn chưa nói xong, Tạ Trần Huyên đã nhàn nhạt cắt ngang: "Tôi ngại."
Vẻ mặt Dương Tư Thu cứng đờ, có thể thấy rõ sự lúng túng, đặc biệt là khi vô tình chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của Vương Bốc Kiệt nhìn sang, càng có cảm giác bị nhìn thấu, không còn chỗ nào để trốn.
Cô ta cười gượng gạo, "Em chỉ đùa thôi mà."
Vừa nói, cô ta vừa dán miếng nam châm xuống dưới cửa hàng thủ công mà Vương Bốc Kiệt đã chọn.
Thẩm Ngôn khoanh tay trước ngực, mặt không chút biểu cảm nói: "Tôi muốn đi cùng Ưu Ưu, nếu anh ngại thì anh đi vườn thực vật với Hạ Sách Minh đi."
Nụ cười của Tạ Trần Huyên nhạt đi, nhìn về phía nhân viên công tác, lớn tiếng nói: "Đạo diễn, có người không tuân thủ quy định của tổ chương trình, anh nói xem phải làm sao đây."
Thẩm Ưu nhìn Thẩm Ngôn, lại nhìn Tạ Trần Huyên, luôn cảm thấy mùi thuốc s.ú.n.g giữa hai người này nồng nặc đến nghẹt thở, không khỏi có chút khó hiểu.
【Kỳ lạ thật đó, sao chị lại có ác ý với Tạ Trần Huyên nặng như vậy nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ có khúc mắc gì sao? Cái quyển "Bách khoa tra khảo chuyện xấu thiếu đạo đức” này cũng không thấy viết gì mà?】