Mọi người lại một lần nữa bị cô khơi dậy trí tò mò.
【Phải nói rằng, người vợ thứ ba của ông ta là người giỏi nhẫn nhịn nhất, cũng là người thông minh nhất. Cô ấy chịu đựng mọi khuất nhục, âm thầm thu thập chứng cứ ông ta bạo hành gia đình và sát hại vợ trước. Khó khăn lắm mới thương lượng ly hôn thành công, vậy mà lại bị lão già lòng dạ hẹp hòi ấy cho người mưu sát, còn ngụy trang thành tai nạn say rượu lái xe. Đúng là đáng tiếc!】
Mọi người đồng loạt nhớ lại một bản tin cách đây nửa năm.
Khi ấy, Chủ tịch Tập đoàn Tôn thị và vợ ba ly hôn “hòa bình” vì “không hợp tính cách”, người vợ thậm chí không đòi bất kỳ tài sản nào, tay trắng ra đi. Việc này từng gây xôn xao trên mạng, ai nấy đều cho rằng cô quá ngốc – Chủ tịch Tôn giàu như vậy, chỉ cần lấy một phần rất nhỏ tài sản của ông ta cũng đủ sống sung túc cả đời, sao lại không lấy?
Giờ nhìn lại, không phải là không muốn, mà là không dám.
Thế nhưng, dù đã nhường nhịn đến mức đó, cuối cùng cô ấy vẫn không thể có được tự do mà mình mong muốn – ly hôn xong lại bị chồng cũ sai người truy sát, c.h.ế.t không rõ ràng.
Chủ tịch Tôn này đúng là thù dai quá mức!
… Nói cách khác, cho tới giờ, không một người vợ nào của ông ta có kết cục tốt đẹp cả.
Từ từ nhích bước ra xa khỏi Chủ tịch Tôn, Từ Diệp Phồn âm thầm nhìn sang Phu nhân Tôn với ánh mắt đầy đồng cảm.
Phu nhân Tôn càng nghe càng sợ, trong đầu vang lên một giọng nói thúc giục cô phải chạy ngay đi, nhưng bàn tay đang nắm chặt cánh tay cô lại như chiếc cùm sắt, khiến cô không thể cử động.
Cô mới kết hôn với Chủ tịch Tôn hai tuần trước, vậy mà trước đó không có ai tiết lộ cho cô biết ông ta đáng sợ đến nhường nào!
Rốt cuộc là ông ta che giấu quá giỏi, lừa được tất cả mọi người, hay là…
Cô không dám nghĩ tiếp nữa. Cái lạnh từ bàn chân lan khắp toàn thân, khiến cô run lên cầm cập.
“Em sao vậy?” Chủ tịch Tôn nhanh chóng nhận ra cô có gì đó không ổn, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm cô, giọng điệu mang theo vài phần dò xét: “Sợ à?”
“Em hơi lạnh,” Phu nhân Tôn nhún vai, chỉ bộ váy trễ vai trên người mình, sau đó tỏ vẻ thắc mắc hỏi: “Sợ gì cơ ạ?”
Chủ tịch Tôn không biểu cảm nhìn cô một lúc, Phu nhân Tôn cắn răng nhìn lại ông ta, đến khi ông tạm thời không nghi ngờ gì nữa mà dời mắt đi, cô mới dám âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nghĩ lại những gì vừa nghe được, lại liên tưởng đến tính khí thất thường của Chủ tịch Tôn, Phu nhân Tôn chỉ thấy hối hận và tuyệt vọng tột cùng.
Cô không phải tiểu thư danh giá xuất thân hào môn, ngược lại, là cô gái nghèo khổ từ một huyện nhỏ xa xôi phải nỗ lực thi đỗ vào thành phố lớn.
Một lần tình cờ, cô quen biết Chủ tịch Tôn qua sự giới thiệu của bạn bè, không lâu sau, ông ta đã bắt đầu theo đuổi cô.
Không, nói là theo đuổi thì không đúng, phải nói là lợi dụng quyền lực để "bật đèn xanh" cho cô đôi chút, nhưng chừng đó cũng đã giúp cô tiết kiệm được rất nhiều rắc rối.
Cô cảm nhận rõ khoảng cách giai tầng, nếm trải được sự ngọt ngào từ quyền lực vượt rào, lại nghe xung quanh trầm trồ ghen tị, thế là trong một phút bốc đồng, cô đã lấy ông ta.
Chênh lệch tuổi tác và địa vị rõ ràng như vậy, cô đương nhiên không ngốc đến mức tin rằng Chủ tịch Tôn thật lòng với mình. Nhưng cô lại ngây thơ cho rằng, ông ta ham mê sắc đẹp tuổi trẻ của cô, còn cô thì ham quyền thế và tiền bạc – cả hai chỉ đơn giản là "trao đổi điều kiện", ai cần gì lấy đó.
Cô không ngờ rằng… thứ cô phải đánh đổi, có thể là mạng sống!
Lúc này, cô lại nghe thấy tiếng lòng than thở của Thẩm Ưu -
【Đến chơi chứng khoán còn biết rủi ro và cơ hội luôn song hành nữa là. Trên đời làm gì có chuyện từ trên trời rơi xuống bánh bao chay!】
【Chủ tịch Tôn chuyên chọn mấy cô gái trẻ nhà nghèo, chẳng phải vì dễ kiểm soát sao? Cả nhà cộng lại cũng đấu không nổi ông ta.】
【Tiền tuy quý, nhưng mạng sống còn quý hơn! Dù có phải phá mười ngôi chùa, cũng phải khuyên cô ta bỏ chạy!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Hừ.” Chủ tịch Tôn cười khinh.
Người này biết quá nhiều, như thể con giun trong bụng ông ta vậy, đến cả suy nghĩ của ông ta cũng đoán được. Nhưng mà dù có nói bao nhiêu đi nữa, cũng chỉ một mình ông ta nghe thấy thôi, thì có ích gì?
Chủ tịch Tôn đảo mắt nhìn quanh đám đông, nhưng sau màn “bóc phốt” vừa rồi, chẳng ai dám nhìn ông ta, ai nấy đều tránh né ánh mắt như thể sợ bị dính xui xẻo. Do đó, những người vẫn nhìn thẳng ông ta trở nên vô cùng nổi bật.
Thẩm Ngôn từ đầu đến cuối đều giữ mặt lạnh, chẳng thèm để ông ta vào mắt, thái độ lạnh nhạt thể hiện rõ ràng. Nghe nói cô là con gái ruột mà nhà họ Thẩm mới tìm lại được từ quê, nhưng khí chất không hề giống người lớn lên ở nông thôn chút nào.
Bằng trực giác của người từng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, Chủ tịch Tôn không muốn trở mặt với cô.
Ông dời ánh mắt, chạm phải một đôi mắt to tròn, đen trắng rõ ràng.
Thấy ông nhìn qua, Thẩm Ưu chớp chớp mắt, cười một nụ cười lễ phép, vô hại.
Chủ tịch Tôn cũng mỉm cười thân thiện, sau đó dời mắt đi.
Tuy chưa từng tiếp xúc với Thẩm Ưu, nhưng ông nhận ra gương mặt này – đây chính là cô gái bị nhà họ Thẩm nhận nhầm làm con suốt mười tám năm. Nghe đâu, đôi vợ chồng họ Thẩm còn định tiếp tục nuôi cô như con ruột suốt đời – đầu óc họ bị lừa đá rồi chắc?
Ngoại hình thì khá xinh, nhưng trông có vẻ hơi ngốc ngếch, còn cười như con ngốc thế kia – chắc chắn không nghe thấy đoạn “giọng nói kỳ lạ” vừa rồi, nếu không sao có thể vẫn cười được khi đối mặt với ông?
Cuối cùng, ánh mắt Chủ tịch Tôn dừng lại trên người Trần Thanh Nhã, ánh nhìn lóe lên tia tính toán.
Ông ta hất tay, gạt phu nhân mới cưới chưa đầy nửa tháng sang một bên, đi thẳng đến trước mặt Trần Thanh Nhã.
Cô gái có làn da trắng như tuyết, khoé mắt còn đỏ vì khóc, mũi cũng đỏ ửng, đôi mắt long lanh như hồ thu, như biết nói, khiến trái tim ông đã lâu không rung động cũng ngứa ngáy theo.
Chủ tịch Tôn nở nụ cười hiền lành: “Em tên gì?”
Thấy ông ta đến gần, Trần Thanh Nhã như chú thỏ trắng nhỏ hoảng hốt, lùi về sau hai bước, muốn trốn sau lưng Tống Ứng Thời.
Thật ra, khi hệ thống thông báo Chủ tịch Tôn có độ khó ngang ngửa Tống Ứng Thời, cô đã hưng phấn lắm rồi.
Mục tiêu càng khó, giá trị yêu mến thu được càng cao.
“Em… em tên Trần Thanh Nhã,” dưới sự nhắc nhở của hệ thống, cô thể hiện như một cô gái nhỏ nhút nhát nhưng lễ phép, ngước mắt hỏi: “Còn ngài ạ?”
Thẩm Ưu trợn to mắt hóng kịch.
【Oa, Trần Thanh Nhã giỏi quá, biết rõ Chủ tịch Tôn mê mệt kiểu con gái đơn thuần, ngây ngô dễ điều khiển thế này! Lần này ông ta chắc phát cuồng vì mê luôn ấy chứ!】
Nghe thế, Từ Duệ Lỗi ngồi không yên.
Cậu quên mất là Thanh Nhã không nghe được tiếng lòng của Thẩm Ưu!
Không được, thế chẳng phải đưa cừu non vào hang sói sao?
Cậu định bước tới ngăn cản thì phát hiện áo mình bị người khác kéo lại.
Từ Diệp Phồn mặt mày nghiêm túc: “Anh định làm con ch.ó l.i.ế.m không não cho Trần Thanh Nhã thật à? Đó là Chủ tịch Xue đấy! Anh đắc tội không nổi, nhà họ Từ cũng đắc tội không nổi đâu! Muốn c.h.ế.t thì đi một mình, đừng kéo cả nhà theo!”