Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 33: Tôi đã tiêm vắc-xin dại rồi, ông nghĩ tôi sợ ông chắc?



Hiếm khi nào Thẩm Ưu nghe thấy có người gọi thẳng họ tên của bà cụ nhà họ Thẩm một cách trần trụi như thế. Những lần ít ỏi mà cô từng nghe qua... đều là từ—

 

Cô ngẩng đầu nhìn về phía sau bà cụ, quả nhiên nhìn thấy cả nhà của anh trai bà – nhà họ Lương.

 

Rõ ràng bà cụ Thẩm không muốn đáp lại kiểu câu hỏi vừa châm chọc vừa khiêu khích này. Gương mặt đang cười rạng rỡ dần thu lại, không đáp cũng chẳng quay đầu.

 

Nhưng với tư cách là hậu bối, ba Thẩm không thể giả vờ như không thấy.

 

“Cậu, đã lâu không gặp.”

 

Mẹ Thẩm mỉm cười, cũng lên tiếng chào hỏi, còn Thẩm Ưu thì giọng trong trẻo, mắt ánh lên vẻ chân thành, cười tươi hỏi: “Cậu ông, ông lớn tuổi hơn bà nội cháu, vậy ông đang chê bà nội cháu hay là đang chê chính mình thế ạ?”

 

Bà cụ Thẩm hơi sững người, lập tức nhận ra Thẩm Ưu đang giúp mình phản kích, trong mắt hiện lên nụ cười an ủi và mãn nguyện.

 

Ông cụ Lương lúc đầu nghe còn chưa kịp phản ứng rằng Thẩm Ưu đang đá đểu mình, mà trong vài giây ông còn ngơ ngác, cô đã lộ ra vẻ mặt lo lắng, quay sang người bên cạnh ông cụ nói:

 

“Cậu bà ơi, ông cụ có phải có dấu hiệu suy giảm trí nhớ tuổi già rồi không? Ngay cả tuổi của mình lớn hơn bà nội cháu cũng quên luôn? Cái này không phải chuyện nhỏ đâu ạ, phải mau đưa đi bệnh viện kiểm tra đi!”

 

Thần sắc và giọng điệu của Thẩm Ưu trông cực kỳ chân thành, nếu không nghe kỹ, người ta còn tưởng cô thật sự đang lo cho ông cụ.

 

Thấy cả đám người đều bị mình nói cho sững ra, Thẩm Ưu không khỏi đắc ý trong lòng——

 

【Ha ha ha, công lực trà xanh của mình lại lên trình rồi nè!】

 

Nghe được tiếng lòng của cô, người nhà họ Lương vừa kịp hiểu chuyện: “……”

 

“Miệng lưỡi sắc bén, không biết dạy dỗ kiểu gì!”

 

Bị Thẩm Ưu vả mặt một cú đau điếng, ông cụ Lương sa sầm mặt, cây gậy trong tay đập xuống đất, tiếc là sàn trung tâm triển lãm đều trải thảm đỏ, âm thanh va chạm hoàn toàn bị nuốt trọn, chẳng có chút uy nghiêm nào.

 

Thẩm Ưu lập tức tỏ vẻ tủi thân: “Cậu ông ơi, cháu quan tâm ông thật mà, sao ông lại quay ra mắng cháu chứ?”

 

Cô bé mím môi, làm bộ đáng thương kiểu không dám cãi lời người lớn, chỉ lí nhí tự bênh vực mình. Nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy trong lòng cô thầm phản bác——

 

【Lêu lêu lêu, người ta gọi là lanh lợi đấy, ông già kia biết dùng từ không đấy?】

 

Nhìn khuôn mặt bên ngoài thì ngoan ngoãn mà bên trong thì đầy nghịch ngợm bất phục này, lại chẳng thể làm gì được cô, ông cụ Lương tức đến suýt trợn trắng mắt, dứt khoát chuyển mục tiêu, giơ gậy định đ.â.m vào vai bà cụ Thẩm.

 

Ba mẹ Thẩm mặt biến sắc ngay tức khắc, Thẩm Ngôn phản ứng nhanh nhất, lập tức xuất hiện cạnh bà cụ, ánh mắt nhanh như chớp túm lấy cây gậy trong tay ông cụ, dùng lực mạnh giật lấy, rồi cầm ngang thân gậy ngăn cản ông ta đến gần bà.

 

Một loạt động tác dứt khoát như nước chảy mây trôi, đừng nói là ông cụ đã già, ngay cả hai anh em đứng sau ông ta cũng chưa kịp phản ứng.

 

Bị Thẩm Ngôn giật gậy một cái, ông cụ suýt nữa đứng không vững.

 

Ông tức sôi máu, trừng mắt nhìn bà cụ Thẩm: “Lương Trân! Bà nhìn cái thằng con tốt bà nuôi dạy đi! Hết đứa này đến đứa kia, dám hỗn xược với người lớn, còn ra tay, đúng là vô pháp vô thiên mà!”

 

Thấy ông cụ lại đóng vai nạn nhân, ba Thẩm sắc mặt trầm xuống, phản bác: “Cậu, là cậu vô lễ với mẹ tôi trước, còn định ra tay nữa!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Ưu gật đầu phụ họa, nhìn cái mặt nhăn nheo của ông ta, không nhịn được mà thầm mắng——

 

【Lớn tuổi đúng là có lợi thật đấy, da mặt dày theo tuổi luôn, tôi thấy da mặt ông còn dày hơn cả vỏ cây! Bảo sao nhăn nhúm đầy mặt thế!】

 

Sắc mặt ông cụ lúc đỏ lúc trắng.

 

“Cả mày cũng thế!”

 

Có lẽ ông biết ba Thẩm là người sĩ diện, sẽ không như Thẩm Ưu hay Thẩm Ngôn thẳng thắn không nể mặt, nên khí thế lại bốc lên, chỉ tay vào mũi ba Thẩm nói đầy tức giận:

 

“Anh cũng biết tôi là cậu anh, vậy mà lại trơ mắt nhìn con gái mình ra tay với tôi? Giờ còn biết nói lễ phép à? Tôi thấy lễ phép của anh chắc bị chó gặm rồi!”

 

Ba Thẩm khẽ nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe ông cụ hừ lạnh, tiếp tục chuyển họng s.ú.n.g về phía bà cụ Thẩm.

 

“Lương Trân là em gái tôi, hồi chưa lấy chồng đã bị coi là đồ vô dụng, tưởng gả vào nhà họ Thẩm là có thể hóa phượng hoàng bay lên cành chắc? Hừ, gà hoang mãi cũng chỉ là gà hoang, huống chi còn là con gà khắc chồng!”

 

Sau khi kết hôn với ông Thẩm, hai người sống rất hạnh phúc, nhưng mới ba năm sau, ông Thẩm gặp tai nạn máy bay trong một chuyến công tác và qua đời, để lại bà cụ cùng đứa con trong bụng – chính là ba Thẩm.

 

Việc chồng mất là nỗi đau lớn trong đời bà cụ, vậy mà hôm nay ông cụ Lương lại đem ra nói giữa chốn đông người, thậm chí còn đổ hết lỗi lên đầu bà, chỉ để khiến bà bẽ mặt.

 

Sắc mặt ba mẹ Thẩm lập tức đen kịt, đang định mở miệng thì bà cụ nhanh tay kéo hai người lại, khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy ẩn nhẫn.

 

Dù sao đi nữa, ông cụ Lương cũng là anh ruột bà, là cậu của họ, nếu giữa chốn đông người mà cãi nhau như mấy bà hàng tôm hàng cá thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Thẩm. Nếu bị kẻ có dã tâm quay video tung lên mạng, không biết sẽ kéo theo bao hệ lụy.

 

Tiếng tranh cãi quá rõ ràng, ánh mắt xung quanh bắt đầu đổ dồn về phía họ, như đang xem một vở kịch hay.

 

Thẩm Ưu sắp tức cười luôn rồi——

 

【Cười c.h.ế.t mất, cả đời chỉ biết bắt nạt đàn bà con gái trong nhà, ngoài việc đó ra còn biết làm gì khác không? Đã ghét em gái mình thế thì đừng có mặt dày vác mặt đến xin dự án từ công ty chúng tôi nữa nha! Không có năng lực thì tuyên bố phá sản đi, đừng vừa giả vờ tử tế vừa bày trò trọng nam khinh nữ! Nhà nước sao không lấy da mặt ông làm nghiên cứu áo giáp chống đạn nhỉ?】

 

Bị cô chửi te tua trong lòng từng câu từng chữ, ông cụ Lương há mồm mà không biết phải phản bác câu nào trước.

 

“Cô, cô…”

 

Ông ta run run chỉ tay vào Thẩm Ưu, tức đến mức như muốn bốc khói đầu.

 

Thẩm Ưu chớp mắt vô tội: “Cháu sao ạ? Cậu ông, trông ông không khỏe lắm đâu, cần cháu gọi cấp cứu giúp không?”

 

【Cô cô cái gì! Tôi tiêm vắc-xin dại rồi, ông tưởng tôi sợ ông chắc?!】

 

Phụt.

 

Không xa vang lên tiếng cười không nhịn được.

 

Thấy chồng mình bị Thẩm Ưu “bắt nạt”, bà cụ Lương không nhìn nổi nữa, mặt mày sầm lại nhìn sang bà cụ Thẩm, giọng “thân tình chân thành”:

 

“Lương Trân à, em cũng nên quản mấy đứa con dâu con trai nhà em đi. Đã đón con gái ruột về rồi thì cũng nên cho đứa còn lại tự do chứ? Cả hai đều coi là thiên kim nhà họ Thẩm thì tính làm sao? Như vậy có công bằng với con gái ruột không?”

 

Bà ta khéo miệng hơn ông cụ nhiều, lời nói nghe như đang nghĩ cho Thẩm Ngôn, nhưng thực chất chẳng phải đang ép họ đuổi Thẩm Ưu – “thiên kim giả mạo” ra khỏi nhà sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com