Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 38: Không sao, chị tôi sẽ ra tay!



“Người quyên tặng bức Đông Cúc Sơn Đồ chính là — Thẩm Ngôn!”

 

Cả khán phòng rúng động.

 

Không ai ngờ bức tranh này lại do cô con gái nhà họ Thẩm – người mới được đón về từ nông thôn – quyên tặng.

 

Thẩm Ngôn? Tháng Tư? Hai người này có quan hệ gì? Lẽ nào... lại là cùng một người?! Làm sao có thể?!

 

Dù cha mẹ Thẩm đã tin vào những lời nói trong lòng của Thẩm Ưu, đã chuẩn bị tâm lý phần nào, nhưng lúc này vẫn không khỏi kinh ngạc.

 

Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng ngắn ngủi, trong lòng họ trào dâng cảm xúc — vừa xúc động, vừa tự trách.

 

Là họ đã sai, đã không chăm sóc tốt cho con gái. Vậy mà con gái lại có thể trưởng thành xuất sắc như vậy trong hoàn cảnh khó khăn như thế.

 

Người duy nhất trong hội trường vẫn vững tin rằng chị gái mình nhất định sẽ khiến tất cả phải kinh ngạc — Thẩm Ưu — lúc này cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc khắp nơi, nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán xung quanh, bèn len lén quay đầu nhìn Tống Ứng Thời một cái.

 

Thiếu niên như bị trúng bùa định thân, cả người cứng đờ, mắt trợn tròn như chuông đồng, miệng mở rồi khép liên tục, lặp đi lặp lại: “Làm sao có thể?! Không thể nào…”

 

【Hứ, ngạc nhiên chưa? Tưởng không ai trị được cậu sao? Không sao, chị tôi sẽ ra tay! Run đi nhé! Đồ trẻ trâu vô giáo dục!】

 

Phụt.

 

Nghe được những lời trong lòng đầy kiêu ngạo của cô em gái, Thẩm Ngôn không nhịn được bật cười.

 

Nụ cười đó lại kích hoạt công tắc “nữ phụ độc ác” của Thẩm Ưu. Cô lập tức đổi sắc mặt một cách rõ rệt, trợn mắt lườm Thẩm Ngôn, giọng không vui: “Sao chị lại giấu chuyện người quyên tặng Đông Cúc Sơn Đồ là mình? Lúc nãy em hỏi, chị im re, là cố ý muốn xem trò hề của bọn em à?”

 

Tống Ứng Thời: ?

 

Thẩm Ưu có bệnh à? Rõ ràng cô ấy đã sớm biết Thẩm Ngôn quyên tặng thứ gì đó khiến người ta “sáng mắt ra” cơ mà? Giờ còn giả vờ không biết làm gì?

 

Còn diễn trò chắc?! Diễn cho ai xem đấy?!

 

Anh ta tức tối đảo mắt.

 

Còn Thẩm Ưu thì chỉ biết bất lực.

 

Theo kịch bản, cô vốn là không biết gì cả, cùng Tống Ứng Thời chế giễu Thẩm Ngôn, chờ xem trò cười. Ai ngờ Thẩm Ngôn lại chính là “Tháng Tư” — người đệ tử cuối cùng của đại sư tranh sơn thủy Mạnh Chi Tề. Một bức Đông Cúc Sơn Đồ thôi đã khiến họ vả mặt chan chát.

 

Tuy đây không phải do Thẩm Ngôn cố ý, nhưng trong kịch bản, Thẩm Ưu lại cho rằng cô ta đang chơi trò bịp bợm, cố ý che giấu thân phận để vả mặt họ, vì thế mới vừa xấu hổ vừa giận dữ, lập tức trở mặt đổ lỗi trước.

 

【Xong rồi xong rồi, chị chắc chắn rất ghét mình rồi! Mình làm sao dám nổi giận với chị chứ? Chị có nghĩa vụ nói ra thân phận thật sao? Ai thèm xem trò hề của mình chứ? Đúng là tự mình đa tình!】

 

Nghe được tiếng lòng bối rối và ủ rũ của cô em, Thẩm Ngôn ngập ngừng một lúc rồi nhẹ nhàng đưa tay đặt lên đầu cô bé, vì sợ làm rối tóc nên không xoa, chỉ nhẹ nhàng vuốt từ đỉnh xuống.

 

“Xin lỗi nhé, chị không cố ý.”

 

Tống Ứng Thời: ?

 

Thẩm Ngôn bị gì vậy? Thẩm Ưu vô lý như thế mà cô ta lại còn phối hợp, còn xin lỗi ngược lại?

 

Lẽ nào… họ đang chơi một thể loại “play” mới nào đó? Mà anh chỉ là một “nhân vật phụ” trong trò chơi của họ?

 

Thành thật mà nói, khoảnh khắc Thẩm Ngôn xoa đầu cô, Thẩm Ưu cũng c.h.ế.t lặng. Nghe giọng điệu lạ lẫm mà dịu dàng của chị ấy, cô tròn mắt, kinh ngạc đến không nói nên lời.

 

【Trời ơi! Cốt truyện bị bug rồi à?! Sao chị lại xin lỗi mình? Là vì mình trách chị giấu chuyện quyên tặng bức tranh sao? Nhưng chị có làm gì sai đâu?!】

 

Thẩm Ưu há miệng, muốn nói “Chị không cần xin lỗi”, nhưng lời đến môi lại nghĩ đến nhân vật mình đang đóng, nên đành nuốt xuống.

 

Thẩm Ngôn dường như không nhận ra sự sững sờ của cô em, đôi mắt sáng cong cong, nở nụ cười hỏi: “Có thể tha thứ cho chị không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hai chữ “có thể” suýt chút nữa đã bật ra.

 

Thẩm Ưu hừ nhẹ một tiếng, rồi nói: “Thì... thì em tạm tha cho chị vậy!”

 

Vừa nói vừa không nhịn được đưa tay gãi mũi.

 

Tống Ứng Thời ngồi phía sau nhìn không nổi nữa: “Này, hai người bị gì vậy…”

 

Còn chưa nói xong, cha Tống bất ngờ cắt ngang, nghiêm giọng: “Ứng Thời, không được vô lễ!”

 

Tống Ứng Thời bị tiếng quát bất ngờ làm giật mình, ngẩng đầu: “Ba?”

 

Cha Tống không để ý đến anh ta, đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Ngôn, nở nụ cười hòa nhã: “Tiểu Ngôn, Ứng Thời còn nhỏ, không hiểu chuyện, cháu đừng để bụng. Chú thay nó xin lỗi cháu.”

 

Thẩm Ưu lập tức tiếp lời: “Chú Tống, chú yên tâm, chị cháu rộng lượng lắm, sẽ không so đo với em ấy đâu.”

 

【He he, ba tháng nữa là đủ mười tám tuổi thì sao? Người ta vẫn là một em bé đó nha!】

 

Nghe thấy tiếng lòng đầy châm biếm của cô, ánh mắt cha Tống thoáng chệch đi một chút, nhưng dù sao cũng là người giàu kinh nghiệm, nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm như chưa có gì.

 

Chỉ có Tống Ứng Thời là thấy cực kỳ khó chịu, bất ngờ đứng phắt dậy, đập mạnh lên lưng ghế của Thẩm Ưu: “Thẩm Ưu, ý cô là gì hả?!”

 

Thẩm Ưu vô tội quay lại nhìn anh: “Ứng Thời, em nói sai gì sao? Sao anh tự nhiên lại nổi giận?”

 

【Không đạp thì đá, không đá thì đập ghế, cứ như toàn thân bị ngứa không ngồi yên được ấy. Là ngứa thật hay bị ADHD? Ngứa thì đi tắm! ADHD thì uống thuốc!】

 

Tống Ứng Thì bị mắng đến c.h.ế.t đứng, há miệng định phản bác, nhưng lời nói ra lại như bị chặn lại, không thể phát ra tiếng.

 

“Cô…”

 

Anh cau mày, không tin, cố gắng lặp lại từ “cô” nhiều lần nhưng vẫn không thể nói tiếp.

 

Thẩm Ưu nhìn anh khó hiểu, giọng quan tâm: “Ứng Thời, anh sao vậy?”

 

【Quen biết lâu như vậy, chưa từng nghe nói Tống Ứng Thời bị nói lắp mà? Nhìn cậu ta cứ như con robot hết pin, cứ đứng đơ đơ, lag liên tục vậy ha ha ha ha.】

 

Tống Ứng Thời: “…”

 

Thẩm Ngôn mỉm cười. Lúc này, cha mẹ Thẩm nói có việc cần về nhà cũ cùng bà nội, bảo hai chị em cô cứ về nhà trước, tài xế sắp đến, sẽ chờ dưới tầng hầm.

 

“Vâng.”

 

Thẩm Ngôn đáp lời, dẫn theo Thẩm Ưu — người vừa khiến Tống Ứng Thời tức điên — rời khỏi hội trường như bay, hoàn toàn phớt lờ cha Tống đang định bắt chuyện.

 

Cha Tống sắc mặt khó coi, mẹ Thẩm mỉm cười giải thích: “Tiểu Ngôn tính cách hướng nội, sợ người lạ, lại không giỏi giao tiếp với người lớn không thân, anh là người lớn không chấp trẻ con chứ?”

 

Tống Ứng Thời: ?

 

Câu này nghe sao mà quen tai thế nhỉ?

 

Cha Tống miễn cưỡng cười, ánh mắt lóe sáng: “Đương nhiên là không. Nhưng tôi khá tò mò… lệnh ái lấy bức tranh đó từ đâu ra vậy?”

 

Dù vợ chồng Thẩm thật sự không rõ, nhưng hai người phối hợp rất ăn ý, vẫn giữ nụ cười thần bí.

 

Mẹ Thẩm: “Đây là chuyện riêng của Tiểu Ngôn, không có sự đồng ý của con bé, vợ chồng tôi là cha mẹ cũng không tiện nói với người ngoài.”

 

Cha Tống nghe vậy, sắc mặt hơi cứng lại, cười gượng: “Chị nói vậy là sao? Tiểu Ưu và Ứng Thời là hôn phu hôn thê, chúng ta là thông gia tương lai mà, sao lại là người ngoài chứ?”

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com