Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 42: Sập bẫy rồi



Thẩm Ngôn nhếch mép không mấy tin tưởng: “Ồ, thật à?”

 

Nghe chẳng đáng tin chút nào.

 

Em gái ruột thân thủ linh hoạt, Thẩm Cận Phong đánh không lại, đành bất đắc dĩ nhún vai: “Thạch Hiểu Sắc sẽ không cam lòng để con vịt đã vào miệng bay mất đâu. Anh không trả lời tin nhắn, không nghe máy, ngày mai chắc chắn anh ta sẽ đến căn hộ tìm anh.”

 

Thẩm Ngôn gật đầu: “Rồi sao nữa?”

 

“Rồi thì——”

 

Thẩm Cận Phong kéo dài giọng, dừng lại một chút, đối diện với ánh mắt chăm chú của cô, bất chợt mỉm cười: “Rồi thì em đoán xem nào, em gái thông minh như vậy, chắc đoán được anh ba định làm gì rồi chứ?”

 

“……”

 

Tự cho là mình đã chiếm được thế thượng phong, Thẩm Cận Phong úp úp mở mở, cầm điện thoại và chìa khóa xe rời nhà, quay lại căn hộ để "ngồi đợi thỏ".

 



 

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên sau một đêm không ngủ, Thẩm Cận Phong đã đợi được Thạch Hiểu Sắc tự dâng mình tới cửa.

 

Thẩm Cận Phong cố ý để người ngoài cửa đợi vài phút, rồi mới lề mề, mắt thâm quầng ra mở cửa.

 

Thạch Hiểu Sắc xách theo bữa sáng, mặt mày tươi rói bước vào, tiện tay đặt đồ ăn lên bàn, giọng nói đầy quan tâm: “Tiểu Thẩm, đến ngón chân anh cũng đoán ra được là tối qua cậu lại thức đêm nữa đúng không?”

 

Nghe vậy, Thẩm Cận Phong giơ ngón trỏ lắc lắc, thấy hắn sững sờ thì mỉm cười nói: “Cả đêm luôn đấy.”

 

Vừa dứt lời, cậu đã không nhịn được ngáp một cái, giơ tay lau giọt nước mắt sinh lý khóe mắt.

 

Thấy vẻ mặt hớn hở của cậu, Thạch Hiểu sắc đoán chừng được đôi phần, dò hỏi: “Vậy là... mấy bản nhạc cậu sửa xong rồi?”

 

“Đương nhiên!”

 

Thẩm Cận Phong gật đầu, vẻ mặt cực kỳ hài lòng với "tuyệt tác" vừa chỉnh sửa xong.

 

Trong lòng Thạch Hiểu Sắc vui như mở cờ: “Vậy cậu có thể nhanh chóng làm bản demo gửi cho tôi…”

 

Chưa nói hết câu, sắc mặt Thẩm Cận Phong hơi đổi, lộ vẻ khó xử, thở dài nói: “Thôi bỏ đi, Tiểu Thạch ca à, tôi thấy mình thật sự không có năng khiếu đâu, mấy bản này chỉ viết chơi chơi thôi mà.”

 

Gì cơ? Ý là không định gửi bản nhạc cho mình nữa à?

 

Không được! Thế thì chịu sao nổi?!

 

Thạch Hiểu Sắc cười gượng, an ủi: “Tiểu Thẩm, cậu phải tự tin lên chứ! Là ngựa hay lừa thì cũng phải dắt ra sân thử xem sao, chưa đánh đã đầu hàng là không được đâu! Hơn nữa, tôi thấy cậu rất có năng khiếu đấy, cộng thêm ngoại hình này, không biết đã bỏ xa mấy cái gọi là ‘trai đẹp’ trong giới giải trí rồi! Tôi thấy ấy, cậu trở thành siêu sao chỉ là vấn đề thời gian thôi!”

 

Thẩm Cận Phong cảm động hết sức: “Tiểu Thạch ca, cảm ơn anh đã an ủi tôi. Tôi biết anh là người tốt, nhưng tôi vẫn phải hiểu rõ bản thân mình. Thôi, bỏ qua đi.”

 

Bên ngoài Thạch Hiểu Sắc vẫn tươi cười, nhưng trong lòng sắp phát điên.

 

Khỉ thật! Có ai nói cho tôi biết thằng nhóc này bị gì vậy? Sao tự dưng lại mất hết tự tin thế này?!

 

Thạch Hiểu Sắc khuyên can hết lời, nói đến mức khô cả họng cũng không thể khiến Thẩm Cận Phong "lấy lại tự tin". Biết được bản thảo cậu viết suốt đêm vẫn đang đặt trong phòng, hắn nhanh trí đổi chủ đề: “Tiểu Thẩm, cậu còn chưa ăn sáng nhỉ? Nào nào nào, tôi đặc biệt mang cho cậu đấy, tranh thủ ăn khi còn nóng đi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Cận Phong đương nhiên mặt đầy cảm động: “Cảm ơn Tiểu Thạch ca, anh tốt quá!”

 

“Ây da, giữa chúng ta còn khách sáo gì nữa?”

 

Thạch Hiểu Sắc không phải lần đầu đến căn hộ này, quá quen thuộc với cách bố trí. Sau khi ép cậu ngồi xuống ghế, hắn giả vờ nói: “Tiểu Thẩm, cậu cứ từ từ ăn đi, tôi mượn nhà vệ sinh chút nha.”

 

Thẩm Cận Phong giả vờ không thấy ánh mắt đầy tính toán kia, gật đầu: “Được được, Tiểu Thạch ca cứ tự nhiên!”

 

Phòng vệ sinh và phòng ngủ của Thẩm Cận Phong ở cùng một hướng.

 

Thạch Hiểu Thấu rón rén bước vào phòng, vừa vào đã thấy bản nhạc đặt ngay ngắn ở chỗ dễ thấy nhất, mắt hắn sáng rỡ như bắt được kho báu, chẳng nghĩ ngợi gì rút điện thoại ra chụp lia lịa, chụp xong lại cẩn thận để về chỗ cũ.

 

Trở lại phòng khách, hắn chẳng buồn quan tâm Thẩm Cận Phong có ăn bữa sáng hay không, viện cớ vội vàng rời đi.

 

Vừa bước khỏi cửa, Thẩm Cận Phong liền đứng dậy, mặt không biểu cảm đem toàn bộ đồ ăn hắn mang đến ném vào thùng rác.

 

Toàn bộ hành vi của Thạch Hiểu Sắc đã bị camera mini giấu trong các góc phòng ghi lại đầy đủ.

 



 

Tối hôm đó, sau khi đã liên lạc với phía công ty Tinh Du giải trí, Thẩm Cận Phong mở một buổi livestream trên nền tảng thuộc chi nhánh của Tinh Du. Nhân viên hậu đài làm theo chỉ thị, đưa livestream của cậu vào một danh mục gợi ý thông minh, sẽ được giới thiệu tới người dùng dựa trên sở thích, nhưng không quá nổi bật.

 

Mười phút sau khi lên sóng, phòng livestream đã có vài trăm người xem, phần lớn đều bị hút vào vì bức ảnh bìa, tò mò không biết ảnh có “lừa tình” không.

 

Thẩm Cận Phong ăn mặc chỉn chu, tóc dài được uốn nhẹ, nhìn có vẻ rối nhẹ nhưng không lôi thôi, mặc áo sơ mi trắng phong cách casual, ngũ quan tinh tế khiến cậu trông như một thiếu niên nghệ thuật u buồn.

 

Khi thấy người thật trên livestream còn đẹp hơn cả ảnh bìa, đám người vốn không kỳ vọng nhiều lập tức kinh ngạc.

 

—— Người mới hả? Lần đầu thấy đấy.

 

—— Chào anh đẹp trai, anh rảnh thì cưới em một cái không?

 

—— A a a a a nam thần tóc dài, gu của tôi đây rồi!!!

 

Lần đầu livestream, Thẩm Cận Phong còn khá vụng về với các thao tác, thấy có bình luận, cậu hơi lúng túng vẫy tay chào hướng ống kính: “Chào buổi tối mọi người, tôi là Thẩm Cận Phong, một ca sĩ kiêm nhạc sĩ sáng tác.”

 

Vừa mở miệng, khán giả trong phòng phát cuồng hơn nữa.

 

—— Trời ơi! Giọng cũng đẹp nữa?! Dịu dàng quá đi mất!! Tai tôi sắp mang thai rồi!!!

 

—— Giọng siêu quyến rũ luôn á a a a! Thật sự là người mới hả? Có khi là đại thần CV nào đó lập acc phụ livestream cũng nên? Ai rành giải thích cái coi!

 

—— Nhạc sĩ sáng tác? Có tác phẩm gì không? Biểu diễn thử chút đi~

 

Thẩm Cận Phong ngồi trên ghế cao, một chân gác lên chỗ gác chân, chân còn lại chạm đất, ôm đàn guitar cười nói: “Vậy tôi sẽ biểu diễn ngẫu hứng một chút, nếu hát không hay, mọi người đừng cười tôi nhé.”

 

—— Không đâu không đâu! Chồng ơi, sao em nỡ cười anh được!

—— Chồng tôi chân còn dài hơn cả mạng sống của tôi! Cái thể loại vừa cao, vừa đẹp trai, giọng còn hay này có thật không vậy trời?!

—— Aaaa tôi nghi ngờ anh đang làm nũng và tôi có bằng chứng ghi hình!!!

—— Hóng quá! Giọng này hát cái gì cũng hay hết á!

 

Thẩm Cận Phong đàn mấy bài, thấy bình luận hỏi sao chỉ ngân nga chứ không có lời, cậu nói: “Mấy bài này tôi viết chơi chơi thôi, chưa kịp viết lời. Nếu mọi người hứng thú thì có thể thử viết lời rồi gửi cho tôi, lần sau livestream có khi tôi sẽ hát lời của các bạn cũng nên.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com