Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 9: Cậu mới là người bị oan ức nhât!



Mẹ Thẩm kinh ngạc trừng to mắt, gần như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

 

Bà vô thức quay đầu nhìn chồng mình, cha Thẩm hơi cau mày, trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc, hiển nhiên ông cũng nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu.

 

Ngô Giai Văn không phải là con gái ruột của anh trai bà?!

 

Vậy thì cô ta là con ai?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

 

Hai người lập tức dỏng tai lên, muốn nghe thêm từ tiếng lòng của Thẩm Ưu để hiểu rõ hơn về thân thế của Ngô Giai Văn, nhưng cô lại không tiếp tục suy nghĩ về chuyện đó nữa, chỉ âm thầm thở dài trong lòng vì tiếc nuối không thể đuổi hai mẹ con họ ra khỏi nhà họ Thẩm.

 

【Nói cho cùng, so với Tôn Viễn Trung, cậu mới chính là người bị oan ức nhất!】

 

Câu này là có ý gì?

Mẹ của Thẩm vốn nghĩ “Ngô Giai Văn không phải con ruột của anh trai mình” đã là cú sốc lớn nhất trong ngày hôm nay, nào ngờ câu tiếp theo của Thẩm Ưu lại như sét đánh ngang tai:

 

[Mẹ những năm qua chịu đựng đủ điều với chị dâu và cháu gái là vì cái c.h.ế.t của cậu. Mẹ cho rằng cậu c.h.ế.t vì cứu mẹ, nhưng không biết rằng—]

 

[Tai nạn xe năm đó hoàn toàn không phải tai nạn, mà là một vụ mưu sát có chủ ý!]

 

[Ngay từ đầu, bọn chúng đã nhắm đến cậu, nhưng sợ ra tay thất bại sẽ gây nghi ngờ, lại biết cậu rất thương em gái, chắc chắn sẽ không để cô ấy gặp chuyện, nên mới cố tình tạo ra hiện trường giả như thể chiếc xe say rượu kia nhắm vào mẹ vậy!]

 

Thẩm Ưu càng nghĩ càng tức, hận không thể tuôn hết những gì mình biết ra một lượt, nhưng lại bị ràng buộc bởi quy tắc của hệ thống, không thể hé một lời.

 

Mắt mẹ Thẩm tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngã quỵ may mà cha Thẩm kịp thời đỡ lấy bà.

 

Chị dâu vẫn đang đắm chìm trong vai “người phụ nữ đau buồn”, không nhận ra không khí xung quanh đã thay đổi, còn vươn tay định kéo mẹ Thẩm:

“Em gái à, chị hứa là sau này sẽ không như vậy nữa. Em rộng lượng, tha thứ cho chị lần này đi?”

 

Ngay khi tay bà ta sắp chạm đến gấu váy mẹ Thẩm, mẹ Thẩm như né tránh một thứ rác rưởi bẩn thỉu, kéo tay chồng lùi lại vài bước.

 

Chị dâu hụt tay, đứng ngượng ngùng giữa không trung, gương mặt đầy nước mắt thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng và mơ hồ.

 

“Em gái, em rể, hai người...”

 

Câu chưa nói hết, sắc mặt mẹ Thẩm đã thay đổi, ngắt lời bà ta:

“Đừng gọi tôi là em gái!”

 

Sắc mặt chị dâu cũng thay đổi theo, vẻ buồn bã bên ngoài lập tức biến mất, đôi mắt tràn đầy tính toán ánh lên tia sắc lạnh, chất vấn:

“Em có thái độ gì đấy? Dù gì chị cũng là chị dâu của em! Chẳng lẽ bây giờ anh em không còn nữa, em liền không xem chị ra gì sao?!”

 

Mẹ Thẩm còn chưa kịp lên tiếng, vẻ hung hăng của chị dâu đã biến mất ngay, cứ như cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác. Bà ta lại bắt đầu rơi nước mắt, vừa lau vừa nghẹn ngào:

“Anh em đã mất nhiều năm rồi, chị vẫn luôn nhớ đến anh ấy, không những không tái giá mà còn vất vả một mình nuôi con gái khôn lớn, chị dễ dàng gì chứ?”

 

“Lúc còn sống, anh ấy thương em nhất, chuyện gì tốt cũng nghĩ đến em đầu tiên. Nếu không phải vì cứu em, sao anh ấy lại chết? Mẹ con chị sao lại phải sống nhờ nhà người khác?!”

 

Chị dâu thao thao bất tuyệt, mồm miệng lanh lợi hơn cả mấy bà hàng xóm chợ búa, luôn có thể kể lể sao cho hai mẹ con họ thành kẻ đáng thương, như thể nhà họ Thẩm bao năm nay toàn hành hạ họ vậy.

 

Thẩm Ưu nhìn khuôn mặt đáng ghét kia, chỉ hận không thể lao lên tát cho hai cái.

 

“Đủ rồi!”

 

Khi Thẩm Ưu tưởng mẹ sẽ lại mềm lòng, thì cha Thẩm không nhịn được nữa, gầm lên cắt ngang lời chị dâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Hai người,” cha Thẩm đưa tay chỉ vào chị dâu, rồi lại chỉ sang Ngô Giai Văn, mặt đen lại:

“Lập tức cút ra khỏi nhà tôi!”

 

Hay lắm! Bố thật ngầu!

Thẩm Ưu âm thầm giơ ngón cái trong lòng.

 

Bình thường, chị dâu luôn mượn cái c.h.ế.t của anh trai để ép buộc đạo đức mẹ Thẩm, nhờ đó mà vơ vét được không ít lợi lộc – nhà, xe, cái gì cũng có phần.

 

Bà ta tưởng lần này cũng như trước, không chỉ có thể chối bỏ chuyện hãm hại Thẩm Ngôn mà còn kiếm chác thêm, nào ngờ lại bị cha Thẩm đuổi thẳng ra khỏi nhà?!

 

Chị dâu trừng lớn mắt, không dám tin:

“Cái gì? Anh muốn đuổi chúng tôi đi?!”

 

Thấy cha Thẩm không giống đang đùa, Ngô Giai Văn cũng hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch:

“Không... cô, chú, đừng đuổi mẹ con cháu mà... mẹ con cháu có làm gì sai đâu, sao lại đuổi mẹ con cháu đi chứ?”

 

Hai mẹ con như thể chịu uất ức lắm, nước mắt lần này rốt cuộc mang theo chút chân tình.

 

Thấy cha Thẩm quay mặt sang chỗ khác, chẳng buồn nói thêm câu nào, chị dâu đành quay sang đặt hy vọng vào mẹ Thẩm mềm lòng.

 

Bà ta tiến lại gần, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm mẹ Thẩm, nói:

“Em gái, em nói gì đi chứ! Sao không nói gì cả? Chẳng lẽ em cũng muốn đuổi bọn chị đi?!”

 

Mẹ Thẩm không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.

 

Đối mặt ánh mắt băng giá ấy, tim chị dâu run lên, cảm thấy có điềm xấu, nhưng vẫn cố lấy nước mắt ròng ròng:

“Cho dù em thấy chị chướng mắt, muốn chị đi, nhưng còn Giai Văn thì sao? Nó là cốt nhục duy nhất của anh em đấy! Em nỡ để nó lang thang ngoài đường sao?!”

 

Bà ta kéo Ngô Giai Văn đến, cô ta cũng khóc theo.

 

Thấy vợ chồng nhà họ Thẩm không hề lay động trước nước mắt của mình, chị dâu bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra là họ giận vì chuyện bà ta hãm hại Thẩm Ngôn.

 

Mẹ Thẩm vốn mềm lòng, có lẽ vì cảm thấy có lỗi với con gái ruột nên mới giận như vậy.

 

Nhưng sau “cuộc giao đấu” ngắn ngủi lúc nãy, chị dâu nhận ra Thẩm Ngôn không dễ đối phó, nên quay sang nhìn Thẩm Ưu.

 

“Ưu Ưu, con giúp dì nói đỡ vài câu với ba mẹ đi mà! Con nghĩ xem, dì và chị họ đối xử với con tốt thế nào, con đâu nỡ nhìn chúng ta bị đuổi ra ngoài đúng không?”

 

[Ừm… sao lại không nỡ chứ? Con ước gì hai người mau cút khỏi nhà con thì có!]

 

Thẩm Ưu cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ không đành lòng:

“Dì dắt chị họ sống cũng cực khổ, mẹ đừng đuổi họ đi.”

 

[Hừ, để bọn họ làm loạn cả nhà rồi thì có muốn đuổi cũng không được.]

 

[Người anh đáng thương của tôi, chẳng bao lâu nữa sẽ bị hai mẹ con đó chuốc thuốc, rồi trong lúc thần trí mơ hồ bị Giai Văn gài bẫy, từ đó bị hai con đỉa đáng ghét này bám dính không buông!]

 

Hai phút trước vừa đi làm về từ công ty, chỉ nghe được câu tiếng lòng cuối cùng của Thẩm Ưu – Thẩm Triết An: ???

 

Nhìn vào ánh mắt đầy thương cảm của Thẩm Ưu, Thẩm Triết An ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

 

Đã xảy ra chuyện gì thế? Em gái bị gì vậy, sao lại nói dì và chị họ muốn chuốc thuốc mình?

Nhưng mẹ Thẩm thì đã nhớ lại lời Thẩm Ưu nói trên xe, lập tức toát mồ hôi lạnh...


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com