Toàn Tông Môn Đều Là Não Yêu Đương, Chỉ Có Ta Thật Sự Điên

Chương 4: Tỷ tỷ, ta sợ



Lâm Độ còn đang nhìn "Đại quan viên", mà người trong đại quan viên cũng đang nhìn y.

Không vì điều gì đặc biệt, chỉ là người vừa mộc mạc vừa ưa nhìn thời buổi này không nhiều.

Đôi mắt đứa trẻ mặc dù tràn đầy hiếu kỳ và kinh ngạc, nhưng không phải kiểu ngưỡng mộ của kẻ chưa từng thấy qua thế gian, trái lại giống như đi dạo vườn, bọn họ là cảnh vật bị quan sát.

Bộ trường bào màu xanh rộng thùng thình không vừa vặn tôn lên vóc dáng gầy gò sắc sảo của y, khuôn mặt bởi vì thể trạng yếu kém mà mang nét lạnh lùng lãnh đạm, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lại ánh lên tia sáng hiếm thấy, ánh dương rơi xuống gương mặt đẹp như được trời ban, khiến ngay cả loại băng ngọc thượng hạng nhất cũng không sánh kịp sự tinh khiết, trong trẻo của cô.

Hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ sa sút, nghèo túng, ngược lại giống như một viên bảo ngọc bị vùi lấp nay xuất hiện trước mắt mọi người, thư thái an yên, tiêu sái tự nhiên.

Hòa Quy chân nhân khe khẽ thở dài: "Rơi xuống bụi đất nhưng không nhiễm bụi trần, tâm như lưu ly, đạo tâm thượng thừa. Hòa thượng, người này, ngươi không mang được."

Không ai tại quảng trường có thể nhìn thấy, ở khu vực ghế ngồi của Vô Thượng tông, có một tăng nhân đang lười biếng tựa mình, dáng vẻ ung dung, dung mạo yêu dã vô song, đôi mắt đong đầy tình ý, đôi môi đỏ thắm tuyệt mỹ, đang chăm chú nhìn thiếu niên giữa đám người với vẻ đầy hứng thú.

"Sinh lão bệnh tử, bát khổ tương tuỳ*, độ người độ mình, đây chính là con đường của Phật môn ta, nếu nhập phật, tự nhiên có thể đoạn nhân quả, dứt khổ đau."

Bọn họ đều thấy rõ, nữ tu kia tư chất không tệ, vào tam tông cũng chẳng có gì khó khăn, nhưng nếu thực sự chỉ vì một kẻ miệng đầy lời dối trá không chân thành mà gia nhập một môn phái nhỏ, viên ngọc sáng bị phủ bụi, không khỏi đáng tiếc.

Thế nhưng người đều có số mệnh riêng, trên đời khó thay đổi nhất chính là suy nghĩ con người.

Đứa nhóc kia hết lần này tới lần khác chặn ngang một cước, lại còn thật sự khiến nữ tu dao động.

Tất nhiên, bọn họ không tin đứa nhỏ đó hành động vô ý, rất hiển nhiên, y chính là cố ý.

Nhìn thấu thế tục lại không bóc trần, kích đông đến cục hạn nhưng lại không trực tiếp nói toạc ra.

Rất thú vị.

Hoà Quy kìm nén cơn giận:" Phật môn các người ở Vân Ma La không đủ tín đồ, nhất định phải tới Trung Châu giành người với chúng ta sao? Ngươi đúng là khiến mọi người tức giận!"

Nguy Chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua: "Mọi người tức giận? Vậy có bản lĩnh thì diệt phật đi."

Hòa Quy cười lạnh một tiếng, tay siết chặt thành quyền, nhưng không thể đánh, mà cũng đánh không lại.

Nguy Chỉ cúi đầu, dùng tử bình thuật* tính một quẻ, sau đó nụ cười trên môi cứng đờ.

Quẻ tượng này......

Đoản thọ chết sớm, tuyệt mệnh chi quẻ, nhưng lại...... Sinh dị biến, trong tuyệt lộ lại gặp sinh cơ, mà cơ duyên này, lại do chính bản thân tạo ra.

Thật kỳ quái.

Làm sao có thể có người tự mình đổi mệnh, cũng đâu phải nhân vật trong mấy câu chuyện truyền kỳ như con khỉ Tôn đâu.

Lâm Độ đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn nóng rực, y ngẩng đầu trực tiếp nhìn về phía khu vực ghế ngồi của Vô Thượng tông.

Tấm biển của Vô Thượng tông thoạt nhìn vô cùng đơn sơ, thậm chí không tinh sảo bằng một cái môn phái nhỏ, chỉ là một tấm ván gỗ bên trên chấm bút đẫm mực viết "Vô Thượng Tông" ba chữ to, nhưng nét chữ như rồng bay phượng múa, ăn sâu vào gỗ ba phân, linh vận trong đó không phải là người bên ngoài điêu kim đúc bảo có thể so sánh.

Mà đây chính là trong cốt truyện, đại tông số một Trung Châu, không ai có thể vượt qua.

Trở về với bản chất, hồn nhiên tự tại – thú vị.

Y cong môi mỉm cười, không ai có thể vượt qua, chỉ thu thiên tài, vậy mà lại...... Ra một tổ não yêu đương, ai không biết còn tưởng rằng Vô Thượng tông có debuff, gia nhập là thành não tàn.

Ngay sau đó, y bỗng nhiên nheo mắt lại, dường như phát hiện gì đó.

Dàn người ngồi trên đó đều rất đẹp, nhưng đây không phải điều cô chú ý tới.

Đại năng ngồi ngay ngắn sau bàn, đang cau lông mày, nghiêng đầu, dường như đang nói chuyện với không khí bên cạnh.

Dựa theo lẽ thường tiểu thuyết tu chân, cái đó tuyệt đối không phải không khí.

Chắc chắn phải là người.

Y hơi nheo mắt lại.

"A thược, muội biết không, ta thật sự thích muội, ta cũng chỉ có muội, ta hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh muội, chúng ta vào cùng một tông môn, cùng nhau tu luyện, không tốt sao?"

Lâm Độ thu hồi ánh mắt, rõ ràng Lê Đống ngại y ở đây, đang lôi kéo người thì thầm.

Đáng tiếc...... y đã nhập đạo, lời này nghe rõ ràng từng chữ.

"Tỷ tỷ, chẳng phải vừa rồi ca ca nói tu chân đại đạo chỉ có thể độc hành, sao giờ lại muốn cùng tỷ tỷ tu luyện?"

Y chớp chớp mắt, sau đó bật cười.

"Ta biết rồi, nhất định là ca ca quá yêu tỷ tỷ, cho nên không nỡ rồi xa tỷ tỷ, vậy ca ca cứ theo tỷ tỷ tiến đại tông môn đi, nếu là tỷ tỷ mở miệng, tông môn có lẽ cũng có thể cho ca ca vào, tuy rằng không phải là đệ tử chính thức, nhưng cũng có thể ngày ngày bầu bạn bên tỷ tỷ."

"Đó sao có thể giống nhau, như thế ta liền chỉ là tên tạp dịch, ta đường đường một đại nam nhân, làm sao có thể từ bỏ tiền đồ đi theo muội ấy."

Lê Đống buột miệng tiếp lời, ngay sau đó liền thấy đứa trẻ yếu ớt bày ra vẻ mặt ngạc nhiên sửng sốt.

"Vậy ý ca ca là, tỷ tỷ đi theo ngươi đi môn phái nhỏ, thì không phải từ bỏ tiền đồ sao?"

Đỗ Thược khựng lại, đúng vậy, điều nàng xoắn xuýt chính là có nên bỏ đi tiền đồ của mình vì vị hôn phu hay không.

Thế nhưng...... Nàng lại ngẩng đầu nhìn Lê Đống.

Hắn thật sự đối xử với nàng rất tốt.

"Ca ca không muốn từ bỏ tiền đồ vì tỷ tỷ, vì sao lại muốn tỷ tỷ vì ngươi mà bỏ đi đại đạo?" Lâm Độ tỏ vẻ không hiểu nhìn hai người: "Suy bụng ta ra bụng người, nếu ta là ca ca, tất nhiên không nỡ để tỷ tỷ từ bỏ tài nguyên ưu việt của đại tông, cùng ta trải qua thời gian khổ cực."

Y nói, quay đầu nhìn về phía Đỗ Thược, nở nụ cười rạng rỡ, nhe ra răng mèo* sắc bén, lộ ra thần thái ngượng ngùng của thiếu niên.

"Dù sao tỷ tỷ tốt như vậy, đương nhiên xứng đáng nhận được những thứ tốt nhất trên đời."

Lâm Độ vốn rất ưa nhìn, nhưng từ khi bọn họ gặp nhau tới giờ, chưa từng cười như vậy. Lúc này, dưới ánh nắng, đôi mắt y sáng lấp lánh, sắc dương phủ lên làn da tái nhợt một tầng khỏe mạnh lộng lẫy, trầm tĩnh như thần.

Đỗ Thược chỉ cảm thấy tim mình bị đánh trúng, loạn nhịp.

Vẫn còn con nít mà đã có lực sát thương như vậy, nếu trưởng thành thì phải cỡ nào.

【 Túc chủ, cô có hơi quá tay rồi không, ánh mắt tên tra nam kia nhìn cô có sát khí.】

Lâm Độ một mặt thu cười một mặt quay sang nhìn Lê Đống, hơi nhướng mày, gằn từng chữ một, "Ca ca, ngươi nói, đúng không?"

Đó là khiêu khích trắng trợn, nhưng vì đứng quay lưng với Đỗ Thược, chưa hề bị cô gái bắt được.

Nhưng Lê Đống thì thấy rất rõ, hắn không thể nhịn được chỉ tay vào Lâm Độ, giận dữ quát "Con ranh con này! Sao ngươi cứ luôn dùng hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc người khác."

Lâm Độ giả bộ sợ hết hồn, níu lấy cánh tay Đỗ Thược: "Ca ca thật hung dữ. Tỷ tỷ ta sợ ."

Đỗ Thược cũng bị sự bộc phát đột ngột Lê Đống làm cho giật mình, theo bản năng che chở đứa trẻ, ngẩng đầu đối diện với vẻ mặt giận dữ của vị hôn phu, không khỏi nhíu mày: "Lê Đống huynh làm sao vậy, y vẫn còn trẻ con, cũng chưa từng nói sai cái gì!"

"Nó rõ ràng đang khích bác quan hệ của chúng ta, mê hoặc muội!" Lê Đống tức giận nói.

Nếu không phải ngại Đỗ Thược ở trước mặt, hắn chắc chắn sẽ chỉ vào con ranh này mà mắng 'yêu nghiệt'.

Không phải nó chính là yêu nghiệt sao, vốn dĩ Đỗ Thược chỉ cần hắn khuyên thêm vài câu là sẽ theo mình vào môn phái nhỏ, thế nhưng kể từ khi con yêu nghiệt này xen vào, hết thảy liền giống như ngựa hoang mất cương kéo không trở về.

Nam không ra nam nữ không ra nữ như cái đồ quái thai, nói chuyện cũng quen mê hoặc nhân tâm.

Ngay thời điểm hắn cố nén giận muốn kéo Đỗ Thược ra một bên nói chuyện, một đại năng khoác áo bào thêu hoa lơ lửng phía trên quảng trường, lời nói mang theo linh lực, dễ dàng truyền vào tai của mọi người: "Chư vị."

Một câu nói để cho tất cả mọi người đều dừng nói chuyện, toàn trường im lặng.

Tông môn muốn bắt đầu tuyển người .

Đám người trông mong mà đợi, thấp thỏm trong lòng lại chờ mong, đôi mắt nhìn những cường giả phía trên, giống như cá trong ao ngửa cổ chờ ăn.

Đúng vậy, một ao đầy cá đang chờ được câu đi.

Ba tông, sáu phái, mười môn, lấy Vô Thượng tông làm đầu.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn về khu vực ghế ngồi chính giữa của Vô Thượng Tông, không chỉ các đệ tử phía dưới chờ tuyển chọn, ngay cả các tông các phái khác cũng dõi mắt theo—— Vô Thượng tông tuyển người khắt khe, không phải thiên tài không nhận, nghe nói mỗi lần đại tuyển, số người vào được Vô Thượng Tông đếm trên đầu ngón tay, đạt mười người đã là nhiều lắm rồi.

Nghe đồn, các trưởng lão Vô Thượng tông càng thích ra ngoài lịch luyện nhặt đệ tử, Lâm Độ nghe xong chỉ muốn nói —— Đệ tử hoang dã bên đường đừng có nhặt bừa.

Trong cốt truyện, kẻ cặn bã có ý đồ xấu xa toàn trà trộn vào theo cách này.

Sau đó Vô Thượng tông tiên phong hô lên một cái mã số.

"Số sáu trăm sáu mươi sáu!"

Lâm Độ: Lão lục* nào lại có số báo danh bá đạo như vậy?

"Số sáu trăm sáu mươi sáu!"

Thấy không ai phản ứng, người trên đài có chút bất đắc dĩ, rồi ý niệm khẽ động.

Lâm Độ chỉ cảm thấy trên người xuất hiện một luồng lực lượng, sau đó bị nhấc lên không trung, rơi xuống đài cao.

...... Lão Lục hóa ra chính là ta.

—---------*Bát khổ tương tuỳ: "tám nỗi khổ luôn đi theo nhau". Cụm từ này thường liên quan đến Phật giáo, trong đó "tám khổ" hay "Bát khổ" (八苦) là những nỗi khổ cơ bản mà con người phải chịu đựng trong cuộc sống, và "相随" có nghĩa là "đi theo nhau", chỉ sự liên kết, gắn bó của các khổ đau này.Tám khổ trong Phật giáo (Bát khổ):1. Khổ sinh, khổ khi sinh ra.2. Khổ già, khổ khi tuổi già đến.3. Khổ bệnh, khổ khi mắc bệnh tật.4. Khổ chết, khổ khi phải đối mặt với cái chết.5. Khổ do phải xa lìa những điều mình yêu thích.6. Khổ do phải gặp những người mình ghét.7. Khổ do không đạt được những gì mình mong muốn.8. Khổ do năm uẩn (sự kết hợp của thân thể và tâm trí) gây ra sự tham đắm và phiền não.

* Tử Bình thuật: là một thuật ngữ trong văn hóa Trung Quốc, đặc biệt liên quan đến tử vi học. Đây là một hệ thống chiêm tinh học cổ đại, được dùng để dự đoán số mệnh và các sự kiện trong cuộc sống của con người thông qua ngày tháng năm sinh.

*răng mèo: răng khểnh

*Lão lục: là một từ lóng phổ biến trên mạng xã hội Trung Quốc, mang ý nghĩa khá phong phú và có thể thay đổi tùy theo ngữ cảnh, đơn giản là cách gọi người con thứ sáu trong gia đình hoặc thứ tự trong một nhóm, Tuy nhiên, trong văn hóa mạng hiện nay, cụm từ này mang ý nghĩa chế giễu, mỉa mai, hoặc trêu chọc ai đó vì hành vi khôn lỏi, lách luật, hoặc chơi chiêu xấu để đạt được mục đích của mình.