Tôi bỗng bật cười thành tiếng. Tôi dụi mắt, nhìn lại xem để chắc chắn rằng đây không phải một trò đùa. Tập tin txt, người này...món quà anh ấy gửi tôi là một bản sao từ cuốn tiểu thuyết?
Một lời nhắn khẽ vang lên trong tai tôi khi tôi cho chạy tệp tin. Cũng không bất ngờ khi thế giới này đã biến thành Con đường sinh tồn. Mọi kẻ sống sót đều có thuộc tính và các kỹ năng riêng, không ai giống ai.
Tôi lẩm bẩm 'Cửa sổ thuộc tính' trong đầu. Tôi muốn biết thuộc tính mình vừa được nhận là gì.
Theo phản xạ, tôi nhanh chóng kiểm tra số toa tàu tôi đang đứng.
[3807]
Toa tàu tôi đang ngồi bây giờ chỉ ở ngay sau toa tàu mà nhân vật chính đang đi. Tay tôi khẽ run lên.
...Đợi một chút, ban đầu có bao nhiêu người sống sót ở toa tàu này?
[Anh nhìn qua ô cửa sổ mờ ảo ở toa số 3807. Đã quá muộn rồi, điều này không thể tránh khỏi. Dù sao cũng chỉ có hai người sống sót trong toa tàu đó.]
Chỉ có hai người sống sót. Có nghĩa là số còn lại sẽ chết, trừ hai người đó. Tôi nghĩ rằng tôi biết họ là ai.
"Các người không hiểu được tình hình hiện tại à?"
"Thằng nhóc này nói nhảm cái gì vậy?"
Kim Namwoon vừa cười vừa thầm nguyền rủa Han Myungoh, ngón tay hắn ta chỉ lên trần của toa tàu điện ngầm.
"Không thấy sao?"
Trên trần tàu, một màn hình ba chiều đang chiếu vài cảnh.
[Hãy tha cho tôi!]
[Aaaaa!]
[Chết đi! Xuống địa ngục đi!]
Không chỉ diễn ra trong những toa tàu hay trường cao trung Daepong. Nó giờ đây chính là một buổi chiếu trực tiếp, ghi lại hình ảnh những cái chết dần càn quét đất nước. Kim Namwoon nói tiếp.
Họ tựa như những gã lính canh hợp tác cho một án tử hình. Tựa như những gã lính kéo cần gạt súng cùng một lúc để không một ai biết kẻ nào mới là người đã giết chết gã tù nhân, những người này chỉ biết làm theo, đá và đấm vào người bà lão.
Và tôi là người chứng kiến toàn bộ. Tôi đứng ngay bên cạnh, giống như đang xem một câu chuyện đang xảy ra ở thế giới khác.
Nhân vật bà lão mà tôi biết, thậm chí còn chẳng có nổi cơ hội sống. Trong kịch bản ban đầu, bà cụ đã chết. Vì vậy, đó không phải một tội ác nếu chỉ đứng nhìn.
Ngay lúc đó, Yoo Sangah đứng lên.
"Cô cũng sẽ bị giết đấy." Theo phản xạ, tôi nắm lấy cô ấy. "Chẳng phải tôi đã nói với cô rằng đừng di chuyển rồi sao?"
Cánh tay mà tôi đang nắm dần dần run rẩy. Yoo Sangah siết tay lại thật chặt, nỗ lực che giấu sự run rẩy của bản thân.
"Tôi biết...!"
"Yoo Sangah-ssi sẽ chết nếu cô cứ đi đến đó."
Đôi mắt Yoo Sangah ánh lên vì sợ hãi. Ngay cả vậy...
Tôi hiểu rồi. Mặc dù luân thường đạo lý của thế giới này thay đổi ra sao, một số người vẫn có thể giữ được bản tính lương thiện của mình và rồi toả sáng.
"Yoo Sangah-ssi, ngồi xuống đi."
Tuy nhiên, người có thể thay đổi câu chuyện này lại không phải là Yoo Sangah, cô không phải nhân vật chính của thế giới này.
"Hả? Nhưng..."
"Làm theo những gì tôi nói, chỉ lần này thôi, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô nữa."
Sau khi bắt Yoo Sangah trở lại chỗ ngồi của mình, tôi hít một hơi thật sâu và quay lại. Tôi đứng thẳng lưng và run rẩy rồi từ từ thở ra. Tôi nới lỏng mắt cá chân và cổ tay, một cách chậm rãi.
Trên thực tế, có hơi sớm để lao về phía trước. Đây vốn đâu phải kế hoạch ban đầu của tôi?
"Dokja-ssi?"
Tôi đã không trả lời cô ấy khi tôi nhìn mọi người xung quanh. Những kẻ đang hoặc có ý định hành hung bà lão kia.
Tôi vẫn chưa hành động vì tôi sợ Kim Namwoon và những kẻ khác, nhưng tôi cũng không thể chấp nhận với sự vô nhân đạo của họ.
Tôi chỉ chờ đợi. Chờ đợi khoảnh khắc tôi phải di chuyển. Hơn nữa...
'Đùng!'
Ngay bây giờ.
"Á! Cái quái..."
Tiếng ầm của một vụ nổ vang lên bên tai tôi và con tàu rung chuyển. Toàn bộ người bên trong gào thét. Khói bốc lên từ góc phải phía trước của toa tàu. Nó bắt đầu rồi. 'Hắn' đã bắt đầu rồi.
Tôi bật lên hết sức có thể bằng chân phải. Tôi chạy qua tất cả những kẻ đang la hét và tiến về phía bà lão.
"Cái gì? Hự!"
Kim Namwoon va vào tôi, ngã xuống đất và kêu lên một tiếng. Thoạt nhìn, có vẻ như tôi đang cứu bà lão, nhưng đó không phải là điều mà tôi đang hướng tới.