Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 12:



Edit: Yeekies

 

Khi Cao Tĩnh Ca đến biệt thự nửa sườn núi Hồ Quang, cô mang theo hai hộp canh nóng, tay ôm mười mấy hộp cơm được đóng gói cẩn thận.

 

Trong túi không chỉ có tài liệu giao dịch cổ phiếu, còn có "nhiệm vụ đặc biệt" Biên Tinh Lan giao cho cô.

 

Từ ngày Lâm Thù từ chức, cậu như một cái xác không hồn, suốt ngày ru rú trong nhà. Trước đây khi Đào Tử Điềm còn nằm viện, cậu thỉnh thoảng ra ngoài, nhưng từ khi cậu ta xuất viện, cậu lại chẳng buồn bước chân ra khỏi cửa.

 

Những âm mưu quỷ kế Biên Tinh Lan đưa ra trước đây, Cao Tĩnh Ca tuy miệng đồng ý nhưng thực tế chỉ coi như gió thoảng ngoài Tai. Nhưng lần này, khi Biên Tinh Lan nói Lâm Thù tâm trạng không ổn, muốn cô đến khuyên cậu ra ngoài giải khuây, cô bất đắc dĩ phải đồng ý, hiếm hoi đứng cùng chiến tuyến với hắn ta.

 

Sợ Lâm Thù còn ngủ, Cao Tĩnh Ca nhập mật mã cửa, nhẹ nhàng bước vào. Cánh cửa vừa mở, một khúc violin chói tai vang lên từ phòng trong, khiến cô giật mình.

 

Sao lại có tiếng violin trong phòng?

 

Cao Tĩnh Ca đặt cơm lên giá, nhón chân, lặng lẽ tiến vào. Khói trắng lượn lờ trong phòng, không khí ngột ngạt mùi thuốc lá ngọt ngào, khiến cô muốn ho sặc. Che miệng, cô nép sau bình hoa, nheo mắt quan sát phòng khách.

 

Lâm Thù ngồi thẳng trên sofa, ngước nhìn màn hình chiếu phim. Tóc cậu dài chấm cổ, xõa loạn xạ, thậm chí có một lọn tóc dựng đứng ở xoáy.

 

Cao Tĩnh Ca ngẩng mặt lên, đồng tử co rụt khi nhìn thấy người trên màn hình.

 

Tần Du Trì?

 

Lâm Thù đang xem phim của Tần Du Trì?! Không phải cậu luôn thờ ơ với những bó hoa Tần Du Trì gửi tới, mặc kệ chúng héo úa sao?

 

Cô lén quan sát, cố thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là trùng hợp, có lẽ cậu chỉ muốn xem phim, chứ không phải để ngắm Tần Du Trì.

 

Nhưng cảnh tượng tiếp theo càng kinh hãi hơn. Trong phim, Tần Du Trì ném con dao đang xoay trên tay, cảnh phim chuyển sang phân đoạn khác.

 

Lâm Thù như bực bội vì cảnh quay thay đổi, cáu kỉnh "tsk" một tiếng, kéo thanh tiến độ trở lại đoạn Tần Du Trì xuất hiện một mình.

 

Nếu chỉ một lần, Cao Tĩnh Ca còn có thể tự nhủ rằng cậu chỉ muốn xem lại phân cảnh đó. Nhưng cậu kéo đi kéo lại nhiều lần, chỉ dừng lại khi xem đủ, rồi mới chuyển sang cảnh Tần Du Trì xuất hiện tiếp theo, rõ ràng đã thuộc lòng bộ phim.

 

Lâm Thù... có hứng thú với Tần Du Trì?!

 

Cô cảm thấy vô lý, mất hai phút mới tiếp nhận được sự thật này. Hít sâu bình tĩnh, Cao Tĩnh Ca lặng lẽ quay ra cửa, mở rồi đóng sầm lại, tạo ra tiếng động lớn.

 

Tiếng violin đột ngột tắt, thay bằng giọng Lâm Thù cảnh giác: "Ai?"

 

"Là tôi"

 

Cao Tĩnh Ca giả vờ vừa bước vào: "Cậu đang làm gì thế?"

 

Màn hình đã tắt, chỉ còn một màu trắng xóa.

 

Lâm Thù quay đầu, mắt hơi đỏ: "Không làm gì, định đi ngủ."

 

"Tôi mang cơm cho cậu, toàn món cậu thích, ăn nhân lúc nó nóng đi."

 

Cao Tĩnh Ca bước vào phòng khách, giọng điềm nhiên không để lộ sơ hở.

 

Thấy là cô, Lâm Thù ngả người xuống sofa, hỏi: "Sao cô lại tới?"

 

"Tôi còn không tới, sợ cậu sẽ chết đói trong nhà."

 

Cao Tĩnh Ca mở hộp canh đặt lên bàn. Hơn một tháng ở Hồ Quang, Lâm Thù sống nhờ rượu và bánh quy dự trữ.

 

Cậu bĩu môi: "Tôi biết gọi cơm hộp, tôi cũng không phải đồ cổ thế kỷ trước đâu, đâu cần người hầu hạ."

 

"Chuyện cổ phiếu, tôi đã thương lượng xong, cậu ký vào đây."

 

Cao Tĩnh Ca lấy ra tờ ủy quyền cùng đơn giao dịch, đưa bút máy cho hắn.

 

"Tuần sau cổ phiếu Lâm thị sẽ l3n đỉnh. Cậu bán 0.5% ở thị trường thứ cấp, số còn lại bán cho cá nhân với giá trần, dự kiến thu về 207,32 triệu."

 

Dè dặt bốn năm, cậu chỉ có 3.4% cổ phần Lâm thị, bán hết còn chẳng bằng khoản đầu tư linh tinh của cá nhân.

 

Lâm Thù lật giấy, cười tự giễu, ký tên.

 

"Cậu không hỏi ai mua số cổ phần này?"

 

Cao Tĩnh Ca hỏi.

 

Ai mua cũng được, cuối cùng rồi cũng thành tiền rác. Lâm thị giờ như căn phòng mục ruỗng, bên ngoài hào nhoáng bên trong mối mọt. Một doanh nghiệp đến thời kỳ đỉnh cao cần dồn sức duy trì ổn định.

 

Kiếp trước, Lâm Cảng cho rằng cậu vì Tần Du Trì mà bỏ bê công việc, khiến tập đoàn trì trệ. Nhưng dù không gặp Tần Du Trì, Lâm thị vẫn sẽ đến giai đoạn khó khăn này.

 

Giờ thì chuyện đó chẳng liên quan gì đến hắn. Lâm Kỳ Tâm và đám quản lý chỉ giỏi khoác lác, Lâm Cảng nếu khôn ngoan, tìm người tài giỏi về, may ra còn cứu vãn được.

 

Lâm Thù ký xong, hỏi: "Ai mua?"

 

"Tạ Kỳ Quân, hắn muốn mua hết, tôi không đồng ý."

 

Cao Tĩnh Ca nói.

 

3% là ngưỡng quan trọng, vượt qua có thể vào hội đồng quản trị.

 

Tạ Kỳ Quân muốn gì? Phải chăng vì chuyện bình rượu ngày ấy, hắn muốn nuốt Lâm thị để ra oai?

 

Đồ ngốc.

 

Lâm Kỳ Tâm cũng thế. Nếu hai người họ đấu đá nhau, chắc sẽ rất náo nhiệt.

 

Lâm Thù cười nhạt: "Bán hết cho hắn, không cần qua thị trường thứ cấp."

 

Cao Tĩnh Ca ngạc nhiên: "Thật vậy sao? Cậu chắc chứ?"

 

"Chắc."

 

Lâm Thù trở mình nằm.

 

Thấy cậu lười biếng, Cao Tĩnh Ca không bàn nữa, gõ bàn: "Dậy, ăn hết canh đi."

 

Lâm Thù giả vờ ngủ.

 

"Nếu không dậy, tôi đứng đây chờ đến khi cậu ăn xong."

 

Bị ánh mắt cô soi mãi, Lâm Thù bực bội ngồi dậy.

 

"Lắm chuyện như giáo viên mẫu giáo."

 

Cậu cầm thìa húp canh gà.

 

Cao Tĩnh Ca đứng cạnh, giám sát như giáo viên trông trẻ.

 

Mùi thức ăn hòa với thuốc lá tạo thành thứ mùi kỳ quái, khiến cô bực bội: "Hút ít thôi, cậu muốn chết sớm vì ung thư phổi à?"

 

Lâm Thù ngừng nhai, chỉ cái máy hút thuốc điện tử trên bàn: "Tôi không hút, chỉ đốt hương thôi."

 

Một dãy máy hút thuốc bày la liệt, khói tỏa ra như đốt trầm.

 

Cao Tĩnh Ca thở dài, lấy cuốn sách du lịch đưa cho hắn: "Cậu xem cái này."

 

Bìa sách in hình đảo Tyrande với dòng chữ "Chào mừng đến Sa Mai đảo".

 

Lâm Thù liếc qua: "Gì thế?"

 

Cao Tĩnh Ca ngượng ngùng: "Tờ rơi du lịch, có người nhét vào xe tôi."

 

Cậu cầm lên xem, hỏi: "Cô đưa nó cho tôi làm gì?"

 

"Giờ là mùa đông, thành phố B sắp xuống âm 10 độ," Cao Tĩnh Ca nói dối là nói nhiều, "Cậu không muốn đi nơi nào đó ấm áp hơn hả?"

 

"Ở nhà cũng đủ ấm rồi."

 

Không dụ được, cô đánh bài tình cảm:
"Lâm Thù... cậu nói rằng muốn nghỉ ngơi, tôi ủng hộ, nhưng cậu cứ ru rú trong nhà, không ăn cũng không ra ngoài, như thế gọi là nghỉ ngơi sao?"

 

Lâm Thù ghét nhất giọng điệu này, như bảo mẫu.

 

"Khi nào nghĩ ra sẽ đi đâu, tôi sẽ bảo cô."

 

Cậu tạm thời nhượng bộ.

 

Biết tính cậu như con rùa, đụng mạnh sẽ rụt vào, cô chỉ dám mỗi ngày khẽ chạm.

 

"Vậy cậu cứ suy nghĩ kỹ, muốn đi đâu tôi sẽ lo liệu."

 

"Ừ."

 

Lâm Thù ăn ít, uống vài ngụm canh rồi nằm dài. Cao Tĩnh Ca dọn đồ vào bếp, chia thành suất nhỏ cất tủ lạnh.

 

"Tôi để đồ ăn trong tủ lạnh, đói thì lấy ra, quay lò vi sóng 5 phút ở nhiệt độ thấp, rồi 5 phút nhiệt độ cao, nhớ chưa?"

 

Lâm Thù nhắm mắt giả vờ ngủ.

 

"Tôi về nhé?"

 

"Ừ."

 

Cao Tĩnh Ca xếp giấy tờ, lặng lẽ rời đi.

 

Đến cửa, cô cố ý hỏi: "Hoa ngài Tần gửi, vẫn mặc kệ cho nó héo sao?"

 

Tần Du Trì biết Lâm Thù chuyển nhà nên đã ngừng gửi hoa, cô chỉ muốn thử hắn.

 

Một lúc sau, giọng khàn vang lên: "Vứt hết, hoặc đưa ai tùy cô."

 

"Được."

 

Cô đóng sầm cửa nhưng không về ngay, Cao Tĩnh Ca đứng ngoài cửa chờ.

 

Hai mươi phút sau, cô nhẹ nhàng mở cửa.

 

Tiếng violin không còn, thay vào đó là khúc nhạc đám cưới êm dịu. Lâm Thù ngồi co ro, ôm gối, cằm đặt trên khuỷu tay, như đứa trẻ cô đơn.

 

Trên màn hình, Tần Du Trì mặc vest trắng, cầm bó hồng trắng, mỉm cười nói:

 

"Anh yêu em..."

 

___

 

Lời tác giả:

 

Lâm Thù: Coi như hắn đang nói với cậu vậy.