Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 14: Mảnh vỡ kí ức



Edit: Yeekies

 

"Cậu thật là kẻ may mắn."

 

Biên Tinh Lan trầm giọng qua điện thoại, giọng đầy kinh ngạc: "Thù Nhi vốn chẳng bao giờ chịu rời khỏi nhà, thế mà lại đồng ý bay tận đây, đúng là chuyện lạ."

 

Khóe miệng Tần Du Trì nhẹ nhàng cong lên: "Cảm ơn Biên tổng."

 

"Thôi đi, đừng có khách sáo, nghe mà nhàm tai."

 

Biên Tinh Lan phẩy tay, giọng chuyển sang tò mò: "Cậu định làm gì sau khi đóng máy? Rủ Thù Nhi đi hẹn hò chăng?"

 

"Tôi định mời ngài Lâm đi dạo biển, không biết cậu ấy có đồng ý không." Tần Du Trì trả lời.

 

Biên Tinh Lan cười khẽ: "Lòng dạ Tư Mã Chiêu của cậu hiện rõ cả ra mặt rồi, còn giả bộ lịch sự gọi 'ngài Lâm', giả tạo quá."

 

"Cậu ấy có vẻ... không thích tôi gọi thẳng tên." Tần Du Trì giải thích.

 

"Vậy thì lén gọi, đồ ngốc!"

 

Biên Tinh Lan trợn mắt, giọng đanh lại: "Nắm bắt cơ hội đi, nhưng đừng để lỡ việc quay phim."

 

"Được, tôi biết rồi."

 

Cúp điện thoại, Tần Du Trì đứng dậy khỏi giường, bước tới cửa sổ kéo rèm.

 

Cảnh sắc đảo Cát Mị tựa tranh vẽ, biển xanh thẳm lấp lánh dưới nắng, làn sóng vỗ nhẹ vào bờ cát trắng. Mùa du lịch chưa tới, khách thưa thớt nên đoàn phim mới chọn nơi này để ghi hình.

 

Ý định mời Lâm Thù ra biển của hắn không phải không có lý do.

 

Tần Du Trì có một cảm giác kỳ lạ. Trong giấc mơ, Lâm Thù thích dạo biển, thích đi chân trần trên cát, không thích hắn đi sau lưng. Nếu hắn cố ý làm vậy, Lâm Thù sẽ nhíu mày, nắm tay kéo hắn đi.

 

Bàn tay ấy trong mộng mịn màng mà chân thật đến lạ, ấm nóng vì khí biển ẩm ướt. Làn da mỏng manh như cánh ve, khiến hắn chẳng dám siết chặt, sợ để lại vết hồng. Hắn không muốn phá hỏng bất cứ nét đẹp nào trên người Lâm Thù, chỉ dám nắm thật nhẹ.

 

Bốn bức vắng lặng, cả hòn đảo như chỉ còn lại hai người.

 

Họ bước chậm dưới ánh hoàng hôn, nắng chiều dát vàng lên vai Lâm Thù, rực rỡ như tranh. Hắn liếc mắt nhìn trộm, thấy đôi môi hồng phơn phớt của Lâm Thù, tim đập nhanh hơn, tiếng thình thịch vang lên bên Tai như trống trận.

 

"Tôi đưa cậu ra đảo nghỉ dưỡng, cậu lại chẳng vui vẻ gì, thật chán." Lâm Thù càu nhàu.

 

Tần Du Trì biết rõ trong mơ hắn không hề miễn cưỡng, ngược lại còn háo hức khôn tả. Nhưng hắn chẳng phản bác, im lặng như kẻ ngốc.

 

"Im thin thít thế? Tôi sẽ đuổi việc thằng tiểu trúc mã của cậu đấy!" Không được đáp lại, Lâm Thù giận dữ dọa nạt.

 

Tiểu trúc mã? Là ai?

 

Tần Du Trì suy đoán, liên hệ tới câu "hội âm nhạc" phía sau, mới hiểu ra Lâm Thù đang nhắc tới Đào Liễm.

 

Những giấc mơ về Lâm Thù xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên một nhân vật khác được nhắc tới.

 

Mơ thấy Lâm Thù đã là chuyện kỳ lạ, nhưng những sự kiện trong mộng lại logic đến đáng sợ, không hỗn loạn như giấc mơ thông thường.

 

Người ta thường mơ thấy cảnh tượng rời rạc, nhưng giấc mơ của hắn rõ ràng như một đoạn ký ức chân thật.

 

Ký ức bị lãng quên? Kiếp trước? Hay thế giới song song?

 

Dù là gì, Tần Du Trì cũng chẳng bận tâm. Hắn chỉ có một suy nghĩ: Lâm Thù phải thuộc về hắn.

 

Trong tiềm thức, hắn luôn cảm thấy Lâm Thù vốn dĩ đã là của mình, không thể chịu nổi việc cậu gần gũi với ai khác, kể cả Đào Liễm.

 

Hiện tại là mùa khô trên đảo Cát Mị, tiết trời ấm áp vừa phải. Tần Du Trì mở cửa sổ, gió biển ấm áp ùa vào, mang theo hương dừa dịu ngọt.

 

Cốc cốc cốc.

 

"Anh, anh dậy rồi à?" Chu Minh gọi ngoài cửa.

 

"Ừ."

 

Đoàn phim ở lại khu nghỉ dưỡng của Biên gia, các diễn viên chính và ê-kíp ở khu nhà gỗ riêng hướng biển, ê-kíp còn lại ở khu cao tầng gần đó.

 

"Anh, đây là lịch trình anh Lương sắp xếp, anh xem có cần chỉnh gì không." Chu Minh đưa tập giấy.

 

Phim sắp đóng máy, người đại diện lương hằng đã lên kế hoạch công tác dày đặc. Nhưng nhờ Biên Tinh Lan, hắn có quyền từ chối.

 

"Khổ Sinh" sắp công chiếu, nửa tháng tới hắn sẽ bận rộn với các buổi ra mắt và phỏng vấn. Cuối năm lại dồn dập tiệc tùng và lễ trao giải. Nếu may mắn, hắn chỉ có thể gặp Lâm Thù mỗi tháng một lần.

 

Vốn chán ngán các sự kiện, hắn gạch bỏ hầu hết tiệc tối, chỉ giữ lại vài lễ trao giải quan trọng.

 

Chu Minh tròn mắt: "Năm ngoái đâu thấy anh từ chối nhiều thế?"

 

"Tôi muốn dành thời gian cho kịch bản mới." Tần Du Trì nói dối: "Biên tổng cũng ủng hộ việc này."

 

Chu Ming gật đầu, không nghi ngờ: "Vậy em đi báo với anh Lương."

 

"Tôi sẽ tắm nhanh rồi ra ngoài."

 

Cánh cửa đóng lại.

 

Tần Du Trì bước vào phòng tắm, xối nước lạnh lên người, gột rửa sự phấn khích sắp được gặp Lâm Thù.

 

Nước lạnh chảy dọc theo tóc, hắn đưa Tay lên ngửi mùi hương xạ hương, bỗng ngực phải đau nhói dữ dội.

 

"Xèo..."

 

Hắn ôm ngực, dựa vào tường, cơn đau như xương bị nghiền nát, suýt ngã quỵ.

 

Tiếng đàn piano vang lên trong tai, đứt quãng, mỗi lần vọng tới lại khiến cơn đau tăng lên gấp bội. Cổ họng như bị bóp nghẹt, hắn thở gấp, nước mắt cay xè.

 

Cơn đau chỉ kéo dài nửa phút rồi biến mất, tiếng đàn cũng tan vào hư không.

 

Ảo giác? Hay lại một giấc mơ?

 

"Anh, xong chưa? Đạo diễn đang chờ." Chu Minh thúc giục.

 

Tần Du Trì lau mặt, mặc quần áo nhanh chóng rồi bước ra.

 

Đoàn phim thuê hai xe bus, một chở người, một chở thiết bị, hướng tới rừng dừa trung tâm đảo.
Tần Du Trì ngồi cuối xe, cạnh đạo diễn Lưu Khoảnh.

 

Thấy sắc mặt tái nhợt của, Lưu Khoảnh lo lắng: "Du Trì, cậu không khỏe à? Có cần nghỉ không?"

 

Trước khi hắn kịp trả lời, diễn viên phụ Lẫm Ý Xa cất giọng châm chọc: "Anh Tần thể lực kém thế, đến giờ chưa hồi phục? Hay định xin nghỉ tiếp?"

 

Lẫm Ý Xa từng là ứng viên vai chính "Kiếp Phù Du", nhưng bị loại vì tai tiếng.

 

"Ừ, té từ lầu cao mà không nát thịt, coi như may." Tần Du Trì mỉm mai.

 

Lưu Khoảnh lạnh giọng: "Cậu thuộc lời thoại chưa? Đừng để quay lại vừa đọc vừa nghĩ, tốn thời gian."

 

Không khí trong xe chùng xuống.

 

Lẫm Ý Xa đỏ mặt, lật kịch bản ra đọc.

 

Tần Du Trì nhắm mắt giả vờ ngủ, môi khẽ cong khi nghĩ tới Lâm Thù sẽ tới đảo trong hai ngày tới.

 

Nụ cười ấy in trên kính cửa sổ, khiến Lẫm Ý Xa bặm môi.

 

___

 

Yeekies có lời:

 

Mình không để "ca - ge" thành "anh" cho nó thuần Việt vì mình cảm thấy:

 

1. Bối cảnh Trung từ "ca - ge" nó không hoàn toàn như "anh". Mình có chuyển những chỗ từ "ni" thành "anh" là dựa vào tuổi tác, bối phận các nhân vật.

 

2. Có những phân đoạn từ "ca - ge" nó mang lại cảm giác hơn từ "anh" (ví dụ như lúc ân ái của công và thụ).

 

Vì lẽ đó nên mình quyết định sẽ giữ nguyên vài từ hơi đậm bối cảnh Trung.

 

Mong mọi người thông cảm và cứ góp ý nhá 🌹

 

Beta lần 1: 

 

Mình đang beta dần ca ca sang anh trai cũng như tiên sinh sang ngài!