Edit: Yeekies
"Thù Nhi, dậy chưa? Nhớ đừng đến trễ, lát nữa gặp nhau đúng giờ nhé."
"Cậu mà dám trễ hẹn là tôi bị bố mẹ người ta kéo đen đấy!"
Lâm Thù nằm thẳng trên giường, lòng dâng lên chút hối hận khi nhớ lại mình đã hấp tấp nhận lời đi xem mặt. Cũng giống như lần trước, chỉ vì một phút bốc đồng mà đồng ý đi du lịch, giờ lại thấy ngượng ngùng.
Sao mình lại dễ dàng đưa ra quyết định theo cảm tính thế nhỉ? Rồi sau đó lại băn khoăn, do dự, chẳng khác gì kẻ ba phải.
Mình từ khi nào trở thành người như vậy?
Thở dài, cậu vươn tay mò mẫm bên gối, tìm chiếc điện thoại rồi nhấn nút phát thoại: "Dậy rồi. Cậu mà cà khịa nữa, tớ bay sang thành phố B đánh cho một trận ngay bây giờ."
Biên Tinh Lan đúng là không dám chọc giận thêm, chỉ gửi mấy biểu tượng [khóc khóc] kèm vẻ mặt ủ rũ đáng thương.
Mùa đông thành phố S ấm áp hơn thành phố B nhiều, ngay cả những ngày rét nhất nhiệt độ cũng không xuống dưới hai mươi độ.
Dọn ra biển sống đã mấy ngày, mỗi tối Lâm Thù đều chìm vào giấc ngủ với tiếng sóng vỗ, chất lượng giấc ngủ cũng khá hơn hẳn.
Tích tắc--
Tiếng chuông báo thức cuối cùng vang lên, sau năm lần bị tắt một cách vô thức.
Lâm Thù vật vã ngồi dậy, tắt chuông, lê bước xuống giường.
Cậu chọn bộ vest cao cấp mới mua, dùng sáp vuốt tóc gọn gàng, ngắt một bông hồng tươi từ lọ cắm trên bàn cài vào túi áo, chỉn chu từng chi tiết.
Gần hai tháng không mặc vest, Lâm Thù thấy hơi gượng gạo, cử động không được thoải mái, đi lại cũng khó chịu.
Chưa kịp ra khỏi nhà đã thấy mệt.
Cậu vỗ nhẹ vào mặt cho tỉnh táo, hít sâu rồi bước ra ngoài, lái chiếc Mercedes nhỏ hướng đến điểm hẹn.
Khu biệt thự ven biển Sa Dương Loan này ít người ở, chưa đầy chục căn, nằm lặng lẽ trên hòn đảo nhỏ giữa khu đất nhân tạo.
Đây không phải tài sản của Lâm Thù, mà là của Cao Tĩnh Ca, vốn dành để nghỉ dưỡng tuổi già, nay tạm cho cậu trải nghiệm.
Đứng trước cửa quán cà phê, Lâm Thù ôm bó hồng trắng, hít một hơi thật sâu để ổn định tâm trí rồi mới đẩy cửa bước vào.
Bên cửa sổ, một chàng trai trẻ đang ngồi, dáng vẻ còn rất sinh viên.
Lâm Thù khẽ ho, chàng trai liền quay lại. Đôi mắt tròn, môi hồng răng trắng, sống mũi thanh tú, gương mặt thanh tú đầy nét ngây thơ.
"Anh Lâm?" Bí Trừng mỉm cười, má lúm đồng tiền hằn rõ, giọng nói trong trẻo.
"Xin chào, tôi là Lâm Thù." Cậu hơi ngượng, đưa bó hoa cho anh ta.
"Cảm ơn anh! Em tên Bí Trừng." Bí Trừng nhận hoa, đặt lên bàn gỗ.
Anh chàng này nói nhiều, đang học năm hai, gia đình khá giả ở thành phố S. Bố mẹ muốn tìm cho con trai một người bạn đời trầm tính, hiền lành nên nhờ Biên Tinh Lan mai mối.
Nhưng Biên Tinh Lan đáng tin thế nào? Dám nhận lời làm ông tơ bà nguyệt cho cái thằng ngốc đó!
Trầm tính, hiền lành? Mình có điểm nào giống thế không?
Lâm Thù liếc nhìn nụ cười ngây ngô của Bí Trừng, thấy lòng nặng trĩu như đang lừa dối một đứa trẻ.
Bí Trừng đáng yêu, biết cách giữ không khí vui vẻ, nhưng vẫn thiếu một thứ gì đó.
Trò chuyện một lúc, Lâm Thù chợt nhận ra điều bất ổn, thử dò hỏi: "Em biết mục đích hôm nay là gì chứ?"
"Dạ, em biết," Bí Trừng gật đầu: "Em đi xem mặt ạ."
"Em... đã yêu bao giờ chưa?" Lâm Thù hỏi thẳng.
"Chưa."
Lâm Thù vòng vo hỏi thêm vài câu, nhưng đối mặt với một chàng trai chưa từng yêu, cậu không thể thẳng thắn nói: "Xin lỗi, chúng ta không hợp."
Nhớ lại câu nói của Biên Tinh Lan: "Cậu không thích kiểu người như Tần Du Trì à? Dễ ợt!", Lâm Thù chỉ muốn bay ngay sang thành phố B đánh cho hắn một trận.
Không trách Bí Trừng có nét giống Đào Tử Điềm - giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười ngọt ngào. Thì ra thằng ngốc đó hiểu sai ý mình, chọn nhầm đối tượng!
Biên Tinh Lan chưa bao giờ làm việc gì đáng tin!
Dù mặt vẫn bình thản, ngón tay Lâm Thù gõ nhẹ lên bàn, lộ chút bồn chồn.
Bí Trừng ngừng nói, e dè hỏi: "Anh Lâm... em nói nhiều quá à?"
"Không phải--"
"Quả Cam! Sao anh ở đây? Người này là ai?!"
Một giọng nói đầy thách thức cắt ngang.
Bóng người che khuất ánh nắng bên cửa sổ. Lâm Thù ngước lên, thấy một chàng trai góc cạnh đang chống khuỷu tay lên khung cửa, cau mày như muốn bước vào ngay lập tức.
"Anh... anh đang xem mặt." Bí Trừng đột nhiên lắp bắp.
"Xem mặt? Anh mới 19 tuổi, xem cái gì!" Cánh tay nam sinh nổi gân xanh dưới nắng, cơ bắp căng cứng.
Không khí giữa hai người trở nên kỳ lạ.
Nếu là trước đây, Lâm Thù chẳng hiểu gì. Nhưng giờ, cậu nhạy cảm hơn với chuyện tình cảm, nhanh chóng nhận ra mùi "drama".
Nỗi bực bội trong lòng tan biến, thay vào đó là hứng thú xem kịch.
"Sao anh không được xem mặt? Anh đã trưởng thành rồi!" Bí Trừng cao giọng, có vẻ xúc động.
"Anh!" Nam sinh tức giận, bước nhanh về phía cửa quán.
Chưa kịp vào, Lâm Thù đã nhướng mày, khóe miệng nhếch lên đầy mỉa mai: "Anh ta là ai? Bạn trai em? Hay... anh em kết nghĩa?"
"Không phải!" Bí Trừng mắt tròn xoe như mèo Ragdoll bị dọa: "Em ấy là đàn em khóa dưới, Bạch Sâm Ngọc. Anh ấy nói năng vô duyên, anh Lâm đừng để bụng."
Em khóa dưới? 18 tuổi?
Đối diện hai chàng trai mới lớn, Lâm Thù chợt thấy mình... già.
Bạch Sâm Ngọc bước vào, Lâm Thù khẽ hỏi Bí Trừng: "Em thích cậu ta?"
"Em ấy..." Bí Trừng ngập ngừng: "Em ấy không thích em. Em ấy có người thích rồi."
Vẻ mặt tức giận đó, làm sao giống "không thích" được?
Hứng thú tăng cao, tâm trạng Lâm Thù cũng khá hơn.
Khi Bạch Sâm Ngọc tới gần, cậu cố ý nắm tay Bí Trừng, giọng thân mật: "Quả Cam, chán quá, anh dẫn em đi chơi chỗ khác nhé?"
Bạch Sâm Ngọc chưa kịp mở miệng, Bí Trừng đã ôm bó hồng đứng dậy: "Vâng, anh Lâm, mình đi nơi khác đi."
"Quả Cam...?" Bạch Sâm Ngọc sửng sốt, ánh mắt giận dữ đốt vào Lâm Thù.
Lâm Thù cũng đứng lên, đối mặt với cậu ta. Dù thấp hơn 1cm, khí chất xã hội của cậu áp đảo hoàn toàn.
Thực ra, Lâm Thù không lùn, cậu cao 1m80, nhưng đứng cạnh Tần Du Trì thì mới có vẻ nhỏ bé.
"Em, nếu có bất mãn thì nói với bố mẹ Quả Cam. Anh không phải kẻ xấu, chỉ là người được nhờ giới thiệu." Lâm Thù cố ý nói.
Bạch Sâm Ngọc tức đến nghẹn lời, chỉ biết nhìn Bí Trừng hi vọng. Nhưng Bí Trừng chỉ cúi đầu: "Anh Lâm, mình đi thôi."
Lâm Thù nhếch môi, nắm tay Bí Trừng bước ra.
Chiếc xe đậu trước quán.
Bí Trừng cẩn thận ngồi vào, sợ làm xước sơn.
Trong gương chiếu hậu, Bạch Sâm Ngọc đứng trước cửa quán, mặt tối sầm.
Người trẻ, chẳng biết che giấu cảm xúc.
Lâm Thù thắt dây an toàn, chợt nhớ đến gương mặt kia.
Tần Du Trì rất khéo đối nhân xử thế, chỉ lạnh lùng với riêng cậu.
Nhưng cũng tại cậu tự chuốc lấy...
Sao lại nghĩ đến hắn?
Sao không kiểm soát nổi?
Lâm Thù lắc đầu, khởi động xe phóng đi.
"Anh Lâm, mình đi đâu ạ?" Bí Trừng hơi lo lắng, tay nắm chặt dây an toàn.
Ánh nắng xuyên qua kính chói mắt. Lâm Thù đeo kính râm, hỏi: "Em từng chạy núi chưa?"
"Chạy núi... là gì ạ?"
Cười khẽ, cậu một tay xoa tóc, làm xõa lớp sáp vuốt gọn gàng.
"Rồi em sẽ biết." Cởi nút áo vest, Lâm Thù hiếm hoi cảm thấy... phóng khoáng.
Thành phố S có nhiều đường đua.
Chưa đầy nửa giờ, họ đến chân một ngọn núi.
Hôm nay là ngày thường, ít xe. Chờ một lát, họ tiến vào vạch xuất phát.
"Sẵn sàng chưa?"
"Rồi ạ!"
Lâm Thù đạp ga, chiếc Mercedes bứt tốc, lao l3n đỉnh núi.
Đường đua quanh co.
Vào khúc cua, cậu đạp phanh gấp, đánh lái, chiếc xe trượt ngang một cách điêu luyện.
Ban đầu, Bí Trừng hét hoảng hốt, tưởng xe lật. Nhưng sau vài pha drift, cậu ta reo hò phấn khích.
"Anh Lâm giỏi quá!" Tiếng hét hòa vào gió.
Lâm Thù mỉm cười, tay lái điêu luyện, lòng lại tĩnh lặng.
Cậu biết rõ, dù là chạy sơn một mình hay cùng ai đó, cảm giác hưng phấn ngày xưa sẽ không bao giờ trở lại.
Những nhịp tim rộn ràng cùng tốc độ ấy, chỉ còn trong ký ức.
Bởi vì... ghế phụ sẽ không bao giờ có Tần Du Trì ngồi đó nữa.
Khi xe l3n đỉnh, hoàng hôn vừa buông.
Ánh nắng cam hồng phủ xuống núi đồi. Bí Trừng nhắm mắt, như cây non đón nắng.
Lâm Thù đạp phanh, hỏi: "Muốn đi đâu nữa? Anh đưa em đi."
Khoảng cách hai người gần hơn.
Bí Trừng không ngại ngần, kéo tay Lâm Thù: "Đi xem phim đi! Có phim em rất muốn xem."
"Phim gì?"
Vừa thấy Bí Trừng mấp máy miệng, Lâm Thù đã đoán ra. Cậu từng xem đi xem lại bộ phim ấy, ngủ thiếp đi trong tiếng dương cầm cuối phim.
"《Khổ Sinh》 được không? Bạn em đều xem rồi, mỗi em chưa."
Đúng như dự đoán.
Lâm Thù khẽ cười, nụ cười thoáng chút chua xót: "Được, anh cũng muốn xem lại 《Khổ Sinh》 ở rạp."
Cậu muốn xem... lần này không có mình cản trở, không phạm sai lầm, 《Khổ Sinh》 sẽ hiện diện thế nào trên màn bạc.