Edit: Yeekies
Lâm Thù sinh nhật vào ngày 21 tháng 1, một thời điểm thật khó xử.
Nếu Tết Nguyên Đán đến muộn, cậu chỉ việc đón nhận những lời chúc tụng cùng vô số quà tặng gửi về từ khắp nơi. Nhưng nếu Tết đến sớm, cậu không chỉ phải trở về nhà cũ ăn Tết, mà còn phải đối mặt với đám khách khứa ồn ào nịnh nọt, ngồi nghe họ hát chúc mừng sinh nhật giữa đêm giao thừa dưới ánh nến.
Năm nay, sinh nhật Lâm Thù trùng đúng vào đêm trừ tịch*. Nhưng nhờ vụ cãi vã với Lâm Cảng, mọi chuyện đã khác.
* Trừ tịch: còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ. Trừ tịch là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các gia đình sum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành sẽ đến và tiễn trừ năm cũ. Trừ tịch (除夕) với "trừ" nghĩa là thay đổi, hoán đổi và "tịch" là đêm: "trừ tịch" nghĩa là "đêm của sự thay đổi" hay "đêm của thời khắc giao thời". (Nguồn: Wikipedia).
Tâm trạng cậu vô cùng thoải mái, cẩn thận thu xếp bó hoa diên vĩ vĩnh cửu cùng chai nước hoa Phí Nam Tuyết trên đầu giường, hai tay xách đầy đồ đạc, đưa người kia ra sân bay.
Việc Lâm Thù biến bó hoa diên vĩ của ngôi sao điện ảnh thành hoa vĩnh cửu còn có thể hiểu được. Nhưng việc cậu đem chai Phí Nam Tuyết đổ đầy keo silicon trong suốt, rồi đặt lên khay bánh trà chiều như một món đồ trang trí thì Thịnh Cảnh thật sự không thể nào lý giải nổi.
Một chiếc bánh kem nhỏ xinh thế kia, chẳng lẽ không ăn được?
Còn sợ va đập, phải bảo quản như bảo vật, chẳng lẽ cậu say mê ngôi sao điện ảnh kia đến thế sao?
Thịnh Cảnh đi sau lưng Cao Tĩnh Ca, thỉnh thoảng liếc mắt trao đổi ánh nhìn với Tạ Nghị.
Nhưng Thịnh Cảnh không cần quay lại thành phố B, sau khi đưa ba người tới sân bay, anh trở về nhà đón Tết.
Ba người lên máy bay vào sáng sớm.
Đến thành phố B, Cao Tĩnh Ca đưa Tạ Nghị về trước, rồi tự lái xe đưa Lâm Thù về nhà. Tới Núi Hồ Quang, cô không có ý định rời đi, mà ngồi yên trên sofa, im lặng chờ đợi.
Lâm Thù chẳng bận tâm, nghĩ Tần Du Trì có lẽ sẽ có mặt ở bữa tiệc sinh nhật mà Biên Tinh Lan tổ chức cho cậu, nên hào hứng chạy lên lầu, đặt hoa và chai nước hoa lên đầu giường ngay ngắn.
Sau khi tắm rửa kỹ càng, cậu cố ý chọn chiếc áo khoác quân đội hiệu Balmain, dùng sáp vuốt tóc gọn gàng, chỉnh lại mái tóc sao cho không một sợi lệch lạc, rồi mới hài lòng xuống lầu.
Thấy Cao Tĩnh Ca vẫn ngồi đợi, Lâm Thù ngạc nhiên: "Sao cô còn chưa về nhà?"
Cao Tĩnh Ca tỏ ra căng thẳng, mắt nhìn xuống bàn trà, đầu ngón tay gõ nhịp trên đầu gối.
Lâm Thù tưởng cô lo lắng cho mình, liền trấn an: "Tôi biết chừng mực mà, không phải trẻ con đâu. Tôi hứa lần này sẽ không làm trò sống chết nữa, đừng lo."
"Không phải." Cao Tĩnh Ca ho nhẹ: "Cậu có bảo Tạ Nghị theo dõi tôi, kiểm tra xem tôi tiếp xúc với ai không?"
Không ngờ Tạ Nghị lại sơ suất, chưa đầy nửa tháng đã lộ chuyện. Lâm Thù hơi ngượng: "Ừ... ừ. Có."
Lòng bàn tay Cao Tĩnh Ca đẫm mồ hôi, bất an lau lên quần, im lặng hồi lâu mới nói: "Đào Trạc là thẳng, hắn với Tần Du Trì chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Cậu không cần lo họ có tư tình gì."
Lời nói của cô đầy ẩn ý.
Lâm Thù không kịp hiểu, suy nghĩ một lúc mới nhớ Đào Trạc là con trai trưởng nhà họ Đào, anh trai của Đào Tử Điềm và Đào Liễm.
Sao Cao Tĩnh Ca lại quen Đào Trạc?
Cậu chợt nhớ lời Tạ Nghị trong bệnh viện đảo Sa Mai. Chẳng lẽ cô tưởng Đào Trạc là "trà xanh Đào"?
"Cô quen Đào Trạc từ bao giờ? Sao không nói với tôi?" Lâm Thù hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm Cao Tĩnh Ca.
Cô tránh ánh nhìn, vén tóc mai sau tai, phủ nhận: "Tôi với Đào Trạc không có quan hệ gì."
Lâm Thù biết ngay cô đang nói dối, khoanh tay: "Nói thật đi."
Cao Tĩnh Ca im lặng giây lát, giọng thấp: "Chỉ là bạn tình bình thường, không có gì khác."
Trước đây cô từng có vài người yêu, nhưng Lâm Thù chưa từng thấy cô co ro như thế.
"Quen nhau thế nào?"
"Tình cờ gặp ở quán bar."
Tình cờ gặp mà đã thành bạn tình?
Lâm Thù không tin, tiếp tục hỏi dồn: "Cô gặp hắn thế nào? Đừng nói dối tôi."
Cao Tĩnh Ca nắm chặt quần, thừa nhận: "Sau khi phát hiện cậu xem phim của Tần Du Trì, tôi đi tra quan hệ của hắn, biết Đào Trạc thân với hắn nên chủ động bắt chuyện khi tình cờ gặp ở quán bar."
Chỉ có Đào Trạc? Thế Đào Liễm đâu? Cao Tĩnh Ca không tra ra Đào Liễm sao?
Lâm Thù giả vờ thờ ơ: "Thế hắn còn thân với ai nữa?"
"Tôn Ân..."
Cao Tĩnh Ca liệt kê mấy đạo diễn từng hợp tác với Tần Du Trì, nhưng không nhắc đến Đào Liễm.
Lâm Thù càng nghe càng thấy kỳ lạ.
Nếu Tần Du Trì không thân với Đào Liễm, sao trước đây cậu vừa đem Đào Liễm ra uy hiếp, hắn đã nhanh chóng nhượng bộ? Chỉ vì Đào Liễm là em trai của bạn thân?
Cậu cảm thấy có gì đó không ổn, cần tìm cơ hội dò la Tần Du Trì, xem hắn và Đào Liễm rốt cuộc có quan hệ gì.
Lâm Thù bĩu môi, dặn dò: "Nhớ giữ an toàn, dù chia tay hay chính thức đều phải báo cho tôi."
"Ừ."
---
Bữa tiệc được tổ chức tại biệt thự của Biên Tinh Lan.
Biệt thự nằm ở ngoại ô, chiếm diện tích rộng, kiến trúc tựa lâu đài, đèn sáng suốt đêm cùng hệ thống sưởi ngoài trời hoành tráng, chẳng màng đến ý thức bảo vệ môi trường.
Lâm Thù soi gương kiểm tra lại mái tóc, chỉnh lại áo khoác không một nếp nhăn rồi mới xuống xe.
Giọng hát quen thuộc vang lên từ biệt thự, xuyên qua hàng rào sắt.
Lòng cậu chợt dâng lên cảm giác bất an.
Lâm Thù bước nhẹ qua khu rừng thông được cắt tỉa như mê cung.
Bùm!
Vừa bước qua mê cung, tiếng pháo hoa vang lên.
"Chúc mừng sinh nhật ngài Lâm Thù!"
Vô số kim tuyến rực rỡ bay lên không trung, phủ lấp cả tầm mắt Lâm Thù, thậm chí dính cả lên lông mi.
Phần lớn nam nghệ sĩ trong công ty đều có mặt, ăn mặc chỉn chu như dự sự kiện từ thiện long trọng.
Lâm Thù nhíu mày, đảo mắt khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Tần Du Trì.
"Biên Tinh Lan đâu? Hắn ở đâu?" Vài hạt kim tuyến bay vào mắt, cậu bực bội dụi mắt.
"Biên tổng đang chuẩn bị bất ngờ cho ngài." Một tiểu minh tinh hào hứng nói: "Mời ngài đi theo chúng tôi."
Còn có bất ngờ? Chẳng lẽ là Tần Du Trì?
Lâm Thù ho nhẹ, giữ vẻ mặt bình thản để che đi nhịp tim đang đập nhanh, theo mọi người vào sâu trong biệt thự.
Giọng ca nam nãy giờ đột nhiên dừng lại.
Sau khoảnh khắc yên lặng, một giọng hát khó nghe vang lên: "Everything's gonna be alright..."
Lâm Thù nghe liền biết là Biên Tinh Lan, không chỉ lạc nhịp mà còn sai cả nốt.
Cậu dừng bước, không muốn đi tiếp, nhưng mọi người phía sau vẫn hò reo nhiệt liệt, như thể đang nghe thiên nga hót.
Tiền thật khó tiêu.
Lâm Thù thở dài, chấp nhận sự thật Tần Du Trì không đến, lòng dâng lên nỗi thất vọng.
May mắn là Biên Tinh Lan chỉ hát một bài, ba phút đau khổ trôi qua, không gian lại yên tĩnh.
Biên Tinh Lan trả mic cho ca sĩ nam, nhảy xuống sân khấu tạm, hét to: "Thù Nhi, chúc mừng sinh nhật!"
Vì giữ thể diện, Lâm Thù không làm khó, chỉ trừng mắt cười gượng, vỗ tay cùng mọi người.
Biên Tinh Lan bị ánh mắt sắc lạnh của cậu dọa cho đỡ hăng, vội kéo Lâm Thù vào ghế, tiếp tục xem các nghệ sĩ biểu diễn, như một ông chủ quê mùa trung niên.
Thường ngày, tiệc của Biên Tinh Lan toàn rượu chè thịt cá, ăn chơi trác táng, Lâm Thù gần như không tham dự.
Nhưng hôm nay, có lẽ hắn đã vắt óc nghĩ ra bữa tiệc nhạt nhẽo này, lành mạnh như hội nghị thường niên công ty.
Các ca sĩ nam nữ lần lượt lên sân khấu hát những bài ca động viên tinh thần, đại loại như "Vượt qua suy sụp, giữ vững kiên cường, cậu là số một".
Ngớ ngẩn.
Lâm Thù gượng cười vỗ tay, thỉnh thoảng lại trừng mắt Biên Tinh Lan.
Bị trừng nhiều lần, Biên Tinh Lan cũng ngại, hỏi nhỏ: "Thù Nhi, cậu sao thế?"
"Còn bao lâu nữa xong? Mình về đây!" Lâm Thù nghiến răng.
"Về? Không được! Chưa cắt bánh kem, mọi người còn chưa tặng quà." Biên Tinh Lan kinh ngạc.
Lâm Thù nén cơn tức, nói: "Vậy cắt bánh kem đi, quà giao hết cho Tĩnh Ca."
Biên Tinh Lan chớp mắt, nheo mắt hỏi: "Hay là vì anh chàng họ Tần không đến nên cậu bực thế?"
"Không phải!" Lâm Thù ho nhẹ phủ nhận: "Mình mệt, muốn về nhà."
Biên Tinh Lan như hiểu ra, tặc lưỡi: "Hôm nay hắn dự tiệc tất niên, khi xong thì sinh nhật cậu cũng qua rồi."
Nỗi thất vọng càng sâu.
Tần Du Trì không nói "Tuần sau gặp" sao? Tưởng hắn sẽ gặp cậu vào ngày sinh nhật.
Đồ nghiện công việc!
Lâm Thù mất hứng, chẳng thiết xem tiết mục nữa, đợi ca sĩ nữ hát xong liền yêu cầu mang bánh kem ra.
Giữa tiếng hoan hô, nến được thắp trên chiếc bánh kem năm tầng, Lâm Thù nhắm mắt trước ánh nến lung linh.
Cậu không ước nghiêm túc, chỉ thầm nghĩ: "Mong hôm nay được gặp Tần Du Trì", rồi thổi tắt nến.
Cắt một miếng bánh, Lâm Thù vội chào tạm biệt mọi người, được Biên Tinh Lan "hộ tống" ra khỏi mê cung.
Xe khởi động, Biên Tinh Lan ghé cửa xe hỏi: "Thật không ở lại sao? Đêm nay là đêm giao thừa mà, cậu định về nhà một mình sao?"
Ở lại đây mới chết vì mệt.
"Tôi không cô độc." Lâm Thù lạnh giọng: "Đào Tử Điềm đâu? Sao không thấy cậu ấy?"
"Đang quay phim, còn ở đâu nữa." Biên Tinh Lan thờ ơ.
Cả đời cậu có thể thay đổi để gặp Tần Du Trì, nhưng không biết Đào Tử Điềm có được ở lại không.
Lâm Thù trợn mắt, nghiêm túc: "Cậu không thể nghiêm túc với cậu ta sao?"
"Tôi không nghiêm túc à? Chúng tôi công khai, quan hệ rõ ràng, chưa đủ nghiêm túc sao?" Biên Tinh Lan giang tay.
Lâm Thù không biết cãi thế nào, đành đóng cửa xe.
Biên Tinh Lan suýt bị kẹp tay, vội lùi lại, la toáng: "Đồ mặt người dạ thú, tính mưu hại mạng người à!"
Lâm Thù nhịn cười, nhấn ga phóng đi, nhìn qua gương chiếu hậu thấy Biên Tinh Lan đứng xụ mặt, tâm trạng đỡ bực hơn.
Khi xe từ ngoại ô về tới Núi Hồ Quang, trời đã tối.
Lâm Thù vội vào nhà, tắm rửa nhanh chóng, gội sạch lớp sáp tóc, thay áo ngủ mềm mại, bật chương trình tất niên. Theo lịch phát sóng, Tần Du Trì sẽ hát vào khoảng 10 giờ.
Lâm Thù nằm dài trên sofa, lướt Weibo chán chê, để thời gian trôi qua vô nghĩa.
Khi Tần Du Trì lên sân khấu, tiết mục lại quá ngắn, chỉ vài phút đã kết thúc, Lâm Thù chưa kịp thưởng thức đã hết.
Biểu diễn xong, cậu thấy chán, tắt chương trình, bật lại phim Tiểu Đảo Thiếu Niên.
Giọng Tần Du Trì vang lên, khiến đêm giao thừa một mình bớt tẻ nhạt.
Bạn bè khắp nơi đăng ảnh bữa cơm tất niên, lì xì, ai nấy đều về nhà đoàn tụ. Ngay cả Biên Tinh Lan cũng tới phim trường tìm Đào Tử Điềm, khoe ảnh đan tay.
Lâm Thù càng xem càng bực, bỏ điện thoại, lăn lộn trên sofa, thầm nghĩ Biên Tinh Lan nói đúng, đêm giao thừa một mình thật cô độc.
"Biển ơi, ta muốn chinh phục ngươi!"
May thay, phim của Tần Du Trì có thể làm bạn cùng cậu lúc này. Lâm Thù bật dậy, mắt dán vào màn hình. Đoạn tiếp theo là cảnh cậu thích nhất, đã xem vô số lần, mỗi lần đều xúc động.
Trong phim, Tần Du Trì đứng trên vách đá, cười lớn với mặt biển lấp lánh, rồi như ngôi sao rơi, lao mình xuống biển, biến mất không dấu vết, hòa làm một với đại dương.
Mỗi lần xem, Lâm Thù đều bật cười, nghĩ phim thập niên trước thật lạ, luôn trộn lẫn ánh dương và cái chết, lời thoại mơ hồ khiến người xem hoa mắt.
Leng keng—
Đúng lúc Tần Du Trì rơi xuống biển, chuông cửa reo. Lâm Thù tưởng nhầm tai, nghi ngờ quay đầu nhìn về phía cửa.
Leng keng—
Chuông lại reo, cậu mới chắc có người đứng ngoài cửa. Đã khuya thế này, ai đến tìm?
Chẳng lẽ...
Tim đập thình thịch, Lâm Thù bật dậy khỏi sofa. Sợ mình ảo tưởng, cậu hít sâu vài hơi, bình tĩnh lại để tránh thất vọng nếu người ngoài cửa không phải Tần Du Trì.
Lâm Thù vuốt lại mái tóc mềm, hắng giọng, chậm rãi bước tới cửa, nín thở mở ra. Cánh cửa vừa hé, gió đông lạnh giá ùa vào, hơi thở ngưng đọng.
Tần Du Trì đứng đó, thở gấp, tay trái xách túi quà, tay phải bưng bánh kem, như vừa chạy về nhà giữa trời tuyết. Trên mặt hắn còn phảng phất lớp phấn nhẹ, lấp lánh dưới ánh đèn như những vì tinh tú.
"Chúc mừng sinh nhật, Lâm Thù." Tần Du Trì lên tiếng, hơi thở ấm áp phả ra, theo gió bay tới mặt cậu.
Nỗi cô đơn trong lòng tan biến, thay vào đó là rung động khó tả.
Lâm Thù khẽ nhếch môi, đứng ngây người, tai chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
Không thấy cậu đáp lời, Tần Du Trì không như lần trước xông vào, mà đứng thẳng ngoài cửa, nói tiếp: "Chúc mừng năm mới." Chờ mãi không thấy hồi âm, hắn có chút bối rối, cuối cùng cúi xuống đặt bánh kem và quà xuống sàn, không bước vào.
"Vậy... hẹn gặp lại, Lâm Thù." Tần Du Trì thất vọng vẫy tay, định quay đi.
"Khoan đã." Lâm Thù vội nắm cổ tay hắn: "Đợi chút!"
Tần Du Trì như thấy ánh sáng, mắt sáng rực, đầy mong chờ.
Lâm Thù cắn môi, kìm nén trái tim đập loạn nhịp, kéo hắn vào nhà, nói: "Ngoài kia lạnh lắm, vào nhà ngồi đi."
---
Tác giả có lời:
Chương này đến muộn vì tăng ca, xin lỗi mọi người!