Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 5:



Edit: Yeekies

 

Lâm Thù rời đi khi màn đêm đã buông xuống, bóng lưng thon dần khuất sau làn sương mỏng, cuối cùng tan biến vào màn đêm tĩnh lặng.

 

Tần Du Trì đứng đó, bỗng dưng trong lòng dâng lên một nỗi xúc động khó tả. Hắn muốn đuổi theo, muốn giữ chặt Lâm Thù lại, không để bóng hình ấy rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ một giây.

 

---

 

Một tuần trước, Tần Du Trì gặp tai nạn trên trường quay.

 

Kể từ khi ký hợp đồng với công ty mới, nguồn tài nguyên của hắn dồi dào hơn hẳn. Đại diện vừa đưa hắn tham gia bộ phim điện ảnh cổ trang quy mô lớn "Kiếp Phù Du Môn", nhận vai chính.

 

Thế nhưng, phim khởi quay chưa bao lâu đã liên tiếp gặp trắc trở. Ngay ngày đầu, hai nhân viên đoàn phim bị điện giật. Đến cảnh quay hành động đầu tiên của Tần Du Trì, dây cáp bất ngờ đứt gãy, hắn rơi từ độ cao mười tầng xuống đất.

 

Dù có đệm an toàn, cú va chạm vẫn khiến hắn bất tỉnh.

 

Kỳ lạ thay, trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh chưa từng thấy hiện lên trong đầu hắn.

 

Một người đàn ông gầy guộc nằm nghiêng trên ghế sofa, chân co nhẹ, dáng vẻ lười biếng mà đầy mê hoặc. Bàn chân trần điểm nhẹ lên mặt đất, mắt cá và đầu gối ửng hồng, như vừa trải qua một trận đùa nghịch ái @n. Khóe mắt người ấy đỏ hoe, ánh nhìn mơ hồ khiến Tần Du Trì không kìm được đưa tay chạm vào.

 

Ý thức vụt tắt.

 

Hắn tỉnh dậy trong bệnh viện.

 

Trợ lý Chu Minh cho biết đoàn phim cho hắn nghỉ ngơi, đồng thời dặn dò phải giữ kín sự việc.

 

Ban đầu, Tần Du Trì tưởng hình ảnh kia chỉ là ảo giác, là sản phẩm của trí tưởng tượng phóng khoáng.

 

Nhưng từ đó, mỗi khi chìm vào giấc ngủ, hắn lại gặp người đàn ông ấy.

 

Sương khói mờ ảo, champagne sủi tăm, những mảnh pha lê vỡ tan...

 

Giọng nói của người ấy như tẩm thuốc mê, từng tiếng, từng chữ đều khiến Tần Du Trì tim đập loạn nhịp.

 

Lúc đầu chỉ là những mảnh ghép rời rạc.

 

Cho đến hai ngày trước, trong mơ, hắn chợt nghe chính mình thốt lên: "Lâm Thù, đừng trốn."

 

Người đàn ông kia tên Lâm Thù?

 

Không phải ảo ảnh, mà là người thật?

 

Tần Du Trì bán tín bán nghi điều tra, không ngờ Lâm Thù thực sự tồn tại, lại còn là bạn của Biên Tinh Lan.

 

Mấy ngày qua, chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh Lâm Thù với khóe mắt đỏ hoe lại hiện lên, khiến trái tim hắn thổn thức.

 

Nằm trên giường bệnh, Tần Du Trì quyết định phải tìm ra manh mối.

 

Hắn liên lạc với Biên Tinh Lan, khéo léo bày tỏ có hứng thú với Lâm Thù.

 

Trước hắn, đã có vô số người nhờ Biên Tinh Lan làm cầu nối. Nên hắn dễ dàng nhận lời, sắp xếp cuộc gặp.

 

Tận mắt thấy Lâm Thù, Tần Du Trì nhận ra hắn khác xa so với tưởng tượng.

 

Tư liệu ghi chép, Lâm Thù là "Diêm Vương sống", một kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, chỉ biết đến lợi nhuận.

 

Từ thời đại học, cậu đã dùng mối quan hệ và thủ đoạn thâu tóm hàng loạt doanh nghiệp nhỏ, thành lập công ty riêng.

 

Hai năm trong nước, bốn năm du học, Lâm Thù đến đâu cũng hợp tác với địa đầu, nuốt trọn thị trường.

 

Du học không phải để chơi bời hay học tập, mà là một cuộc thử thách gia tộc.

 

Khi trở về, Lâm Thù chính thức tiếp quản Lâm thị.

 

Chỉ bốn năm, giá trị thị trường của tập đoàn tăng gấp mười, từ một công ty truyền thống biến thành đế chế tài chính hùng mạnhth
Nhưng Tần Du Trì thấy Lâm Thù không như vậy.

 

Cậu có chút ngây ngô, đôi khi hành động như trẻ con.

 

Cảm giác khi chạm vào đầu ngón tay Lâm Thù khiến Tần Du Trì không ngừng tưởng tượng những vùng da khác.

 

Cổ chân, đầu gối, rồi cao hơn nữa...

 

Liệu những nơi ấy có mềm mại như trong mơ, mịn màng như lụa, khiến hắn say đắm không rời?

 

Ong—

 

Tin nhắn đến, phá tan giấc mộng đêm.

 

"Tần ca, anh đang ở đâu? Sao không ở bệnh viện?" Chu Minh lo lắng hỏi.

 

"Tôi đang ở thành phố B, dự tiệc của Biên tổng."

 

Chu Minh choáng váng, chỉ trong chớp mắt, Tần Du Trì không chỉ trốn viện, mà còn bay trăm dặm.

 

Nhưng nghe cậu đi gặp Biên Tinh Lan, Chu Minh lại thấy hợp lý, chỉ nhắc: "Tần ca, ngày mai bắt đầu quay phim trở lại..."

 

"Tôi biết, cũng đã đặt vé về, 6 giờ sẽ có mặt ở sân bay."

 

"À, Đào Liễm vừa hỏi lịch trình của anh, tôi từ chối thì cậu ấy giận..."

 

"Không sao, tôi sẽ tự liên lạc."

 

Cúp máy, Tần Du Trì nhắn Biên Tinh Lan: "Đã đưa Lâm Thù về."

 

Động cơ xe gầm lên, hắn nhìn qua hàng rào sắt, thấy bóng Lâm Thù thấp thoáng sau khung cửa tối.

 

Cửa sổ không đèn, chỉ một chút ánh lửa lóe lên, rõ ràng Lâm Thù đang đứng đó.

 

Không sao, thời gian còn dài.

 

Hắn sẽ tìm ra bí mật đằng sau những giấc mơ kỳ lạ ấy.

 

---

 

Máy bay cất cánh lúc 5 giờ sáng.

 

Tần Du Trì thức trắng đêm, mệt mỏi nhắm mắt.

 

Hắn lấy ra lọ tinh dầu hoa oải hương, thoa lên cổ tay. Hương thơm dịu nhẹ lan tỏa, xoa dịu cơn đau âm ỉ ở ngực, dấu hiệu báo trước một giấc mơ sắp đến.

 

Đeo bịt mắt và nút tai, hắn chìm vào thế giới mộng mị.

 

---

 

Tiếng suối róc rách, chim hót líu lo.

 

Tần Du Trì mở mắt, bầu trời đầy sao lấp lánh hiện ra.

 

"Sao? Anh không vui à?"

 

Giọng Lâm Thù vang lên, khác lạ so với mọi lần đầy mê hoặc.

 

Trong mơ, hắn thấy Lâm Thù bước ra từ suối nước ấm.

 

Áo choàng lông trắng mỏng manh, chỉ che đến đùi.

 

Làn da Lâm Thù trắng nõn, không phải vẻ tái nhợ b3nh hoạn, mà là thứ trắng mịn khiến người ta muốn chạm vào.

 

Tần Du Trì nhận ra, đó là chiếc áo khoác treo trong tủ quần áo nhà hắn.

 

Chiếc áo quá rộng, cổ áo che khuất một nửa gáy thon.

 

Qua nhiều đêm mộng, Tần Du Trì biết dưới lớp vải ấy là cảnh tượng gì.

 

Hắn muốn xé toạc nó ra.

 

Kéo lên, hoặc kéo xuống, chỉ cần lộ ra thứ cậu khao khát.

 

Nhưng trong mơ, hắn chỉ đứng im, bất động.

 

Nếu không phải tiếng tim đập thình thịch, Tần Du Trì tưởng mình là kẻ vô tri.

 

Lâm Thù cười khẽ, bước đến bên tảng đá cạnh suối, ngồi xuống.

 

Xung quanh đầy hoa oải hương.

 

Cậu nhổ một đóa, nghịch ngợm lắc lư: "Tôi trồng nhiều thế này cho anh, anh không thích sao?"

 

"Thích." Giọng hắn trầm khàn.

 

"Vậy sao không đền đáp tôi?"

 

Lâm Thù thả chân xuống nước, ngón chân khẽ động, gợn sóng lan đến tận chỗ Tần Du Trì đứng.

 

Trong mơ, hắn siết chặt tay, kìm nén d ục vọng.

 

Lâm Thù chờ đợi, rồi mệt mỏi đổi tư thế.

 

Nhưng tảng đá trơn trượt.

 

Rầm!

 

Lâm Thù ngã nhào xuống nước.

 

Tần Du Trì giật mình, hoảng hốt bước tới.

 

Nhưng vừa đi vài bước, ngón út hắn bị giữ chặt.

 

Lâm Thù trồi lên mặt nước, tóc ướt dính vào vai.

 

Áo choàng ướt sũng, bó sát thân hình, như chiếc váy trong suốt.

 

"Đau..." Lâm Thù nhíu mày.

 

Bàn tay cậu chảy máu, giọt đỏ hòa vào nước.

 

"Đau quá..."

 

Lâm Thù nhìn thẳng vào Tần Du Trì, miệng nói đau nhưng ánh mắt đầy thách thức.

 

Hắn vẫn im lặng.

 

Lâm Thù cười gian manh, đưa bàn tay rướm máu lên môi hắn: "Đau quá... anh ơi."

 

Tim Tần Du Trì như nổ tung.

 

"Anh trai..."

 

Hắn không chịu nổi nữa.

 

Trước khi môi chạm vào vết máu, giấc mơ tan biến.

 

---

 

"Thưa quý khách, máy bay sắp hạ cánh."

 

Tần Du Trì tỉnh giấc, tháo bịt mắt, mỉm cười với tiếp viên.

 

Nhịp tim vẫn chưa ổn định, thậm chí còn đau nhói.

 

Hắn mở điện thoại, ghi lại chi tiết giấc mơ.

 

Đây là trang nhật ký thứ ba về Lâm Thù.

 

Trong hai mươi phút hạ cánh, hắn say sưa viết, không để ý xung quanh.

 

Máy bay đỗ, tin nhắn hiện lên:

 

[Tần Hi Mạt: Anh vẫn gặp ác mộng à?]

 

[Tần Hi Mạt: Em đi hỏi đại sư, nói anh bị nghiệp kiếp trước vướng bận, phải cẩn thận người họ Lâm.]

 

[Tần Hi Mạt: Anh đừng gặp cậu ấy nữa, em lo lắm.]

 

Kiếp trước? Họ Lâm?

 

Tần Du Trì không tin những chuyện mê tín, chỉ cho là trùng hợp.

 

[Tần Du Trì: Anh đã gặp cậu ấy tối qua.]

 

[Tần Hi Mạt: ...]

 

[Tần Hi Mạt: Anh thấy cậu ấy thế nào?]

 

Lâm Thù là người thế nào?

 

Tần Du Trì gõ vài dòng, tô vẽ hình ảnh Lâm Thù trong quán bar, một người cương trực, ghét thói xấu.

 

Nhưng đọc lại, hắn chợt thấy không ổn.

 

Không nên đánh giá người khác sau lưng.

 

Hắn xóa hết, viết lại:

 

[Tần Du Trì: Anh thấy cậu ấy rất đáng yêu, như một chú nhím con vậy.]

 

---

 

Lời tác giả:

 

Tiến độ "chó điên": 1%.