Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 54: Anh muốn hôn em



Edit: Yeekies

 

Ngày xuất viện hôm ấy, Lâm Thù cố ý không để Cao Tĩnh Ca đến đón, mà tự mình mở cửa khoang lái, cầm vô-lăng đưa Tần Du Trì về nhà.

 

Cao Tĩnh Ca vốn không đồng ý, như cô gái trẻ mới làm mẹ lo lắng thái quá, tính toán từng li từng tí, muốn kề cận chăm sóc cậu từng giây.

 

Nhưng Lâm Thù viện cớ lời bác sĩ dặn, bảo rằng bước đầu tiên của quá trình hồi phục chính là tự lập. Bước tự lập ấy vô cùng quan trọng, Cao Tĩnh Ca nghe vậy đành miễn cưỡng gật đầu, không tới nữa.

 

Tháng tư trôi qua, tiết trời ấm dần, nắng vàng rực rỡ phủ khắp phố phường, thoang thoảng hương vị mùa hè.

 

Lâm Thù đeo kính râm, hít hà mùi hoa cỏ, dẫn Tần Du Trì l3n đỉnh đồi dạo một vòng rồi mới quay xe trở về.

 

Cuối cùng cũng được về nhà, Tần Du Trì kích động đến mức không để Lâm Thù động vào cửa, nhất quyết tự tay nhập mật mã mới chịu.

 

Tích ——

 

Cánh cửa mở ra, nhưng cảnh tượng trước mắt khác xa với hình ảnh trong tưởng tượng của Tần Du Trì.

 

Từ cửa vào nhà, vô số hộp quà được gói cẩn thận xếp thành hàng dài, lớn nhỏ đủ loại, những dải ruy-băng lấp lánh và cánh hoa tươi rải rác khắp nơi, tạo nên một khung cảnh rực rỡ.

 

Quà tặng chất đống san sát, Lâm Thù đá nhẹ vài hộp sang bên, nhón chân bước qua khe hở một cách cẩn thận.

 

Cao Tĩnh Ca mà bày trò phù phiếm thế này? Lâm Thù không tin. Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất.

 

"Thù Nhi!"

 

Một bóng người từ phòng khách lao vụt ra, tiến lại gần.

 

Vừa nghe giọng nói, Lâm Thù đã nhận ra ai, nhưng Tần Du Trì lại đề phòng, một tay kéo Lâm Thù ra sau, che chắn phía trước.

 

Vút ——

 

Lâm Thù chưa kịp định thần, một chiếc phi tiêu từ tay Tần Du Trì phóng ra, lao thẳng về phía Biên Tinh Lan.

 

"Đệch! Cái gì thế?!" Biên Tinh Lan hoảng hốt, theo bản năng cố né, phi tiêu vút qua sát bên cổ, suýt chút nữa trúng yết hầu.

 

Thoát nạn rồi mà Biên Tinh Lan vẫn thất thần, tay ôm ngực, tim đập thình thịch.

 

Nếu lúc nãy né chậm một giây, phi tiêu kia đã xuyên thủng khí quản, nguy hiểm khôn lường.

 

Căn phòng chìm vào im lặng.

 

Lâm Thù cũng bị hành động kinh người này giật mình, đứng lặng một chỗ, trầm mặt ngăn cách hai người.

 

"Xin lỗi, tôi nhìn lầm, tưởng người khác." Tần Du Trì bước vào, nhặt phi tiêu cắm trên bình hoa, cất lại vào túi áo.

 

Chẳng lẽ người khác thì có thể dùng phi tiêu đâm sao?

 

Lời xin lỗi của Tần Du Trì nghe qua loa, chẳng chút thành ý, nhưng Biên Tinh Lan vẫn gượng cười: "Không sao, ha ha."

 

Dù nói vậy, Biên Tinh Lan vẫn thành thật núp sau lưng Lâm Thù, tay nắm chặt tay cậu, cố gắng tìm chút an toàn.

 

Lâm Thù thở dài, vỗ nhẹ tay Biên Tinh Lan an ủi: "Anh ấy sau khi bị thương tính khí thất thường, cậu đừng chọc hắn."

 

Nói xong, cậu quay sang Tần Du Trì, giọng lạnh: "Phi tiêu từ đâu ra? Nộp hết cho em!"

 

Tần Du Trì làm lơ, giả vờ không nghe, định nhanh chân lên lầu, nhưng thấy Biên Tinh Lan vẫn bám lấy Lâm Thù, hắn bực bội đứng sững lại, mặt tối sầm.

 

"Tần Du Trì, đừng bắt em nhắc lại lần thứ hai." Lâm Thù quắc mắt.

 

Một lúc sau, Tần Du Trì mới bất đắc dĩ móc túi, lôi ra mấy chiếc phi tiêu ném lên kệ: "Anh lén nhờ vệ sĩ mua."

 

Trước đây Tần Du Trì hiếm khi dùng vũ khí, có lẽ chỉ khi quay phim mới học qua, nên mới ném chuẩn đến thế.

 

"Từ nay về sau cấm dùng phi tiêu đâm người, nhớ chưa?" Lâm Thù nghiêm khắc cảnh cáo.

 

Tần Du Trì bĩu môi, im lặng không đáp, bị Lâm Thù trừng mắt nhìn mới chịu gằn giọng: "Nhớ rồi!"

 

Bị mắng xong, Tần Du Trì bực dọc, trút giận lên Biên Tinh Lan: "Em còn ôm hắn đến bao giờ? Buông ra!"

 

"Được được được, tôi buông ngay." Biên Tinh Lan vội buông tay, giơ hai tay đầu hàng, không dám đụng vào kẻ điên này.

 

Tần Du Trì liếc mắt, bỏ vào trong nhà, đi một vòng kiểm tra như thể khẳng định chủ quyền lãnh thổ của mình không có kẻ lạ xâm nhập.

 

Tần Du Trì cẩn thận dạo quanh mỗi góc phòng khách, rồi quay lại đứng giữa nhà, nhìn đống quà chất đầy sàn mà hỏi: "Mấy thứ này là gì vậy?"

 

Biên Tinh Lan vội vàng chạy đến giải thích: "Đây là quà sinh nhật của Thù Nhi, tôi để quên ở nhà mình lâu rồi, mãi chưa có dịp mang sang."

 

Lâm Thù nghe xong liền biết Biên Tinh Lan đang nói dối. Đống quà này ít nhất cũng trăm món, toàn những thứ hảo hạng, nhiều hơn tổng số quà của toàn bộ nghệ sĩ trong công ty Biên Tinh Lan cộng lại.

 

Đồ ngốc này, chắc chắn đã biết cậu bị bệnh, lại còn giả bộ như không có chuyện gì, tạo ra cảnh tượng yên bình giả tạo. Hàng ngày không nhịn được đăng status động viên đầy năng lượng, giờ lại chất cả núi quà cứu trợ đến nhà.

 

Lâm Thù bật cười, không những không thấy phiền mà còn lạ lùng không mắng mỏ gì hắn.

 

Tần Du Trì đi đến bàn trà, tay không ngừng mở mấy hộp quà to.

 

Chìa khóa xe cùng lọ nước hoa được đặt lên bàn, cho đến khi mở ra chiếc PS5, Tần Du Trì mới dừng tay.

 

"Anh lên lầu chơi game chút." Tần Du Trì nói với Lâm Thù.

 

Lâm Thù gật đầu cười: "Cứ tự nhiên."

 

Tần Du Trì lên lầu hai, khuất sau góc tường.

 

Biên Tinh Lan như trút được gánh nặng, thở phào hỏi: "Sao hắn biết trong đống quà có thứ này?"

 

Bởi kiếp trước Biên Tinh Lan cũng từng làm chuyện tương tự, hăng hái mang cả đống quà đến nhà để Tần Du Trì mở từng món.

 

Lâm Thù dẹp đống quà trên sofa xuống đất, ngồi xuống hỏi thẳng: "Cậu đến nhà tôi làm gì?"

 

Biên Tinh Lan ho giả một tiếng, cười lảng: "Lâu không gặp, tôi nhớ cậu quá."

 

Hắn vẫn diễn trò, không dám đá động đến chuyện bệnh tật, giống hệt thái độ chối bỏ thực tế của Lâm Thù ngày trước.

 

Lâm Thù khoanh tay, mỉm cười nhìn chằm chằm khiến Biên Tinh Lan phải nói thật.

 

"À này..." Biên Tinh Lan bị nhìn không yên, lấy mấy cuốn sách trên bàn đưa cho Lâm Thù: "Thù Nhi, tôi chọn mấy hòn đảo, cậu xem có muốn đi chơi không?"

 

Lâm Thù im lặng, lật qua vài trang sách du lịch giới thiệu các đảo tư nhân của gia đình Biên, hình ảnh biển xanh ngắt in trên giấy bóng.

 

"Thù Nhi?" Biên Tinh Lan thử gọi.

 

Lâm Thù đặt sách xuống: "Cậu biết rồi đúng không? Chuyện tôi và hắn bị bệnh."

 

Biên Tinh Lan tắt nụ cười, mặt mày tái nhợt, sợ nói sai nên căng thẳng khác thường.

 

Một kẻ ba hoa như hắn giờ lại ngượng ngùng đến thế?

 

Lâm Thù cười nhẹ: "Tôi không sao, đây không phải bệnh nan y, sẽ khỏi nhanh thôi, đừng căng thẳng."

 

Càng nói thẳng, Biên Tinh Lan càng bối rối, tay chân luống cuống như thuở nhỏ.

 

"Thay vì lo cho tôi, cậu nên quan tâm Quả Đào nhiều hơn. Tình trạng của em ấy nghiêm trọng hơn tôi." Lâm Thù chạm vai Biên Tinh Lan.

 

"Tôi biết." Biên Tinh Lan thở dài nghiêm túc hỏi: "Thù Nhi, cậu bị bệnh vì Tần Du Trì à? Cậu vẫn muốn tiếp tục ở bên hắn sao?"

 

Lâm Thù suy nghĩ kỹ: "Vì chuyện khác. Tôi chưa hòa giải với anh ấy, đợi khỏi bệnh rồi tính sau. Bác sĩ nói hai chúng tôi giờ như người cụt chân, phải dựa vào nhau tập đi, khi quen rồi mới tính bước tiếp."

 

Biên Tinh Lan nghe mà mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu ra vẻ hiểu, nét mặt đượm vẻ khổ sở.

 

Sao ai cũng sợ hãi thế? Cao Tĩnh Ca sợ, Biên Tinh Lan cũng run.

 

"Cậu thật sự đầu tư vào công ty Tần Du Trì?" Lâm Thù đổi đề tài.

 

"Ừ." nhắc chuyện khác, Biên Tinh Lan thoải mái hơn: "Tôi thấy công ty hắn có tiềm năng. Tần Du Trì đi đóng phim chậm quá, chi bằng mua kịch bản cho hắn tự sản xuất."

 

"Khổ Sinh" có thể đoạt giải, nhưng đó là thành công của Tần Du Trì. Biên Tinh Lan muốn lợi nhuận thực sự nên mới đầu tư.

 

Lâm Thù bĩu môi: "Nếu thua lỗ thì đừng đổ lỗi cho tôi."

 

"Không thua lỗ đâu." Biên Tinh Lan hứa chắc.

 

"Được rồi." Lâm Thù sốt ruột,: "Còn gì nữa không? Không thì đi đi, đừng làm phiền tôi."

 

Bình thường bị đuổi, Biên Tinh Lan sẽ đùa cợt, giờ lại không tài nào cười nổi.

 

"Trong bếp có đồ ăn tôi mang từ nhà, còn nóng, nhớ ăn với Tần Du Trì." Biên Tinh Lan dặn dò như ông già, nói xong quay lưng đi, vai rũ xuống.

 

Cánh cửa đóng lại.

 

Lâm Thù chưa kịp nói gì, Biên Tinh Lan đã đi mất.

 

Lâm Thù nghi ngờ không phải mình bệnh mà là những người kia, bởi họ còn đau khổ hơn cả bệnh nhân.

 

Nhìn đống quà ngổn ngang, Lâm Thù thở dài, nhờ Cao Tĩnh Ca gọi người đến dọn dẹp lúc hai người ngủ trưa.

 

Trong phòng sách, Tần Du Trì ngồi trên ghế sofa từng là chỗ làm việc của Lâm Thù, chăm chú chơi game, chiếm cả màn hình hội nghị.

 

Lâm Thù nhẹ nhàng đến bên: "Đến giờ ngủ trưa rồi."

 

Tần Du Trì ngoảnh lại, tay vẫn điều khiển, giọng ủy mị: "Cho anh chơi thêm chút nữa nhé?"

 

Đôi mắt mong đợi của hắn khiến người ta mềm lòng.

 

Rõ ràng là giả vờ ăn vạ để chơi game, nhưng Lâm Thù lần đầu thấy Tần Du Trì trẻ con thế.

 

"Thôi được." Lâm Thù nhượng bộ.

 

Tần Du Trì cười tươi, kéo Lâm Thù ngồi vào lòng.

 

"Em muốn chơi không?" Tần Du Trì cúi đầu tựa cằm lên vai Lâm Thù, đưa tay cầm cho hắn.

 

Lâm Thù từ chối: "Không, em không thích."

 

Tần Du Trì bĩu môi tiếp tục chơi: "Thế em thích gì?"

 

Lâm Thù nghiêm túc nghĩ rồi đáp: "Em thích bắt người khác làm việc ngày đêm thay mình."

 

"Vậy ra em có sở thích thật khác người." Tần Du Trì khẽ cười nói.

 

Hơi ấm từ phía sau lan tỏa, Tần Du Trì áp sát vào lưng Lâm Thù một cách gấp gáp, hai tay siết chặt lấy cậu. Lâm Thù chẳng buồn để ý đến tiếng cười châm chọc của Tần Du Trì, mắt vẫn dán vào màn hình trò chơi.

 

Dù trò chơi chẳng có gì thú vị, nhưng Lâm Thù không bận tâm, bởi cậu đang bị ôm chặt trong vòng tay kia.

 

Tần Du Trì tùy hứng giữ cậu chừng mười phút rồi buông ra.

 

"Anh chán rồi, đi ngủ trưa thôi." Tần Du Trì chủ động buông tay, quay sang nói với Lâm Thù.

 

Cũng chỉ trong những lúc như thế này, Lâm Thù mới cảm nhận được chút ít sự trầm tĩnh và đúng mực còn sót lại nơi Tần Du Trì.

 

Hai người cùng lên lầu ba, rồi chia tay trước cửa thang máy.

 

Tần Du Trì đi về phía phòng ngủ nhỏ, Lâm Thù bước vào phòng ngủ lớn, mỗi người một nơi.

 

Đây là thỏa thuận từ trước của họ, bắt đầu lại từ con số không, từ từ tiến tới.

 

Nhưng khi Lâm Thù nằm xuống giường, tay với vào khoảng không trống rỗng, không còn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay ai đó, cậu lại thấy bứt rứt khó chịu.

 

Tấm rèm che đi ánh nắng bên ngoài, chỉ chừa lại một khe sáng lọt vào.

 

Nhiệt độ vừa phải, độ ẩm vừa đủ, nệm êm ái, trong không gian phảng phất mùi hương tuyết tùng dịu nhẹ, thế mà Lâm Thù vẫn trằn trọc không sao ngủ được.

 

Rõ ràng ở bệnh viện, cậu vẫn ngủ rất ngon, vậy mà về nhà lại thao thức?

 

Lâm Thù trở mình qua lại, biết rõ đáp án nhưng chẳng muốn thừa nhận, chỉ vì thiếu đi Tần Du Trì bên cạnh, cậu mới không tài nào chợp mắt.

 

Suốt cả buổi chiều, Lâm Thù nhắm mắt đếm cừu, đếm bánh sủi cảo, đếm đến hàng ngàn hàng vạn con số mà giấc ngủ vẫn không chịu ghé thăm.

 

Cuối cùng, khi chuông báo thức vang lên, cậu lập tức bật dậy, xỏ vội đôi dép lê rồi bước ra khỏi phòng.

 

Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa trong không khí. Lâm Thù vội vã xuống nhà, thấy Tần Du Trì đang mặc tạp dề, bưng món ăn từ bếp ra.

 

Tần Du Trì c ởi trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, dây tạp dề buộc chặt eo, đường cong cơ thể ẩn hiện dưới lớp vải, trông vô cùng quyến rũ.

 

"Đúng là cáo già!" Lâm Thù thầm chửi, cố ý không nhìn Tần Du Trì, ngồi vào bàn chờ hắn dọn cơm.

 

Biên Tinh Lan nấu toàn món thanh đạm, giữ nguyên hương vị nguyên bản của nguyên liệu. Lâm Thù kiên nhẫn ăn vài miếng, bị Tần Du Trì ép thêm mấy đũa, nhưng thực sự chẳng muốn động vào nữa.

 

Dù không còn cảm giác thèm ăn, nhưng Lâm Thù vẫn phân biệt được món ngon hay dở. Gặp món không hợp khẩu vị, cậu chẳng buồn ăn thêm.

 

Tần Du Trì đặt đũa xuống, nhíu mày hỏi: "Không muốn ăn?"

 

"Khó ăn." Lâm Thù cáu kỉnh đáp.

 

Tần Du Trì im lặng giây lát, rồi đứng dậy vào bếp, mang ra một hộp cơm đặt lên bàn.

 

Mùi thơm béo ngậy xộc thẳng vào mũi. Lâm Thù mở nắp, phát hiện bên trong là cánh gà chiên giòn rụm.

 

Tần Du Trì rửa tay sạch sẽ, dùng cồn khử trùng, rồi mới cầm lên một miếng gà, khéo léo tách xương khỏi thịt.

 

Hắn đưa miếng gà lên miệng Lâm Thù, nói: "Nửa tháng mới được ăn một lần. Hôm nay xuất viện, cho phép em phóng túng một chút với đồ ăn vặt."

 

Mùi thơm cay nồng k1ch thích vị giác.

 

Lâm Thù cúi mắt, thấy ngón tay Tần Du Trì bóng loáng dính dầu, móng tay sạch sẽ hồng nhẹ vì lực nắm chặt.

 

Cổ họng Lâm Thù khô lại, cậu quay đi, cắn miếng gà, môi và răng cẩn thận tránh chạm vào tay Tần Du Trì, khác hẳn thói quen cố ý dụ dỗ ngày trước.

 

Không hiểu sao, Lâm Thù ăn hết cả hộp gà mà môi chẳng chạm vào tay Tần Du Trì dù chỉ một lần.

 

Tần Du Trì hơi nhíu mày, thoáng vẻ tiếc nuối, dọn dẹp xong rồi mới quay lại ăn bữa tối của mình.

 

Dù là người sống lại lần nữa, Tần Du Trì vẫn giữ những thói quen cũ, ăn trong im lặng, đồ đạc xếp ngay ngắn theo hàng lối.

 

Khi Tần Du Trì ăn xong, Lâm Thù đứng dậy định ra ngoài đi dạo.

 

"Đợi anh thay đồ." Tần Du Trì cởi tạp dề, để lộ hoàn toàn phần thân trên.

 

Dù ngực phải còn vết sẹo, thân hình gầy đi một nửa, nhưng nhờ chăm chỉ tập luyện thời gian qua, đường nét cơ bắp vẫn giữ được nét cuốn hút.

 

"Đúng là cáo già!" Lâm Thù nhìn bờ lưng săn chắc và eo thon của Tần Du Trì, lòng dấy lên cảm giác bứt rứt, luôn nghi ngờ anh ta cố tình phô diễn với ác ý câu dẫn cậu.

 

Hai người dạo bước khi hoàng hôn buông xuống.

 

Mặt trời dần khuất sau rặng núi xa, nhuộm một vùng trời màu hồng phấn mộng mị, đẹp đến nao lòng.

 

Những chiếc lá bạch quả vàng nhạt lấp ló trên cành, khẽ rung rinh theo làn gió đêm thoảng qua.

 

Lâm Thù nắm tay Tần Du Trì, cùng nhau bước dọc con đường núi xuôi về phía chân đồi, thả hồn ngắm nhìn phong cảnh sơn thủy hữu tình trải dài trước mắt.

 

Lâm Thù vẫn luôn thấy phong cảnh núi Hồ Quang này bình thường quá, bèn hỏi: "Sao trước giờ anh cứ thích đi con đường này thế?"

 

Tần Du Trì không trả lời ngay, dừng lại một chút rồi mới nói: "Vì vận động ngoài trời giúp giảm căng thẳng hiệu quả."

 

Nghe vậy, Lâm Thù bật cười, giọng đùa cợt mà thân mật: "Thực ra là vì anh thích cảm giác tự do, đúng không?"

 

Bác sĩ Hạ đã đưa ra rất nhiều lời khuyên, viết thành một danh sách dài gửi cho Lâm Thù, trong đó điều quan trọng nhất là đừng sợ nhắc về quá khứ, hãy chủ động đối mặt.

 

"Em..." Tần Du Trì siết chặt tay Lâm Thù, dường như có chút căng thẳng.

 

"Em biết mà, so với tự do, giờ anh còn muốn em hơn." Lâm Thù mỉm cười an ủi, giọng đùa vui vẻ: "Vì em có siêu năng lực đọc suy nghĩ đấy."

 

Tần Du Trì bị câu nói ấy chọc cười, trẻ con lắc nhẹ tay Lâm Thù rồi tiếp tục dẫn cậu xuống núi.

 

Hai người đi chậm rãi, đến chân đồi thì trời đã tối hẳn.

 

Gió đêm se lạnh, Lâm Thù chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng, gió vừa thổi qua đã khiến cậu hắt xì.

 

Nghe tiếng hắt xì, Tần Du Trì lập tức cởi áo khoác đang mặc, khoác lên vai cậu.

 

Chiếc áo ấm áp bao bọc lấy người, nhưng Lâm Thù lại lo Tần Du Trì sẽ lạnh, nào ngờ bên trong hắn còn mặc thêm một chiếc áo khoác khác.

 

"Anh mặc hai cái áo khoác ra ngoài?" Lâm Thù ngạc nhiên, nếu hắn sợ cậu lạnh, sao không mang theo áo dự phòng?

 

"Ừ." Tần Du Trì hơi ngượng ngùng, trong ánh mắt thắc mắc của cậu, giải thích: "Vì anh muốn nhìn em mặc đồ của anh."

 

Con người này, mưu mô thật đấy! Mặc hai lớp áo khoác chẳng nóng sao?

 

Lâm Thù bật cười, kéo khóa áo lên rồi hỏi: "Em mặc có đẹp không?"

 

Tần Du Trì gật đầu, ánh mắt sâu lắng: "Rất đẹp."

 

Đường lên núi mệt hơn đường xuống nhiều, Lâm Thù đi được nửa chặng đã đuối sức, nửa sau hoàn toàn nhờ Tần Du Trì dìu về.

 

"Biết thế em chọn nhà ở lưng chừng núi, đỡ phải leo l3n đỉnh làm gì." Về đến nhà, Lâm Thù thở hổn hển, càu nhàu.

 

"Do em ít vận động nên mới mệt vậy, đi nhiều sẽ quen thôi," Tần Du Trì lấy khăn giấy lau nhẹ mồ hôi trên trán cậu.

 

Người đầm đìa mồ hôi, khó chịu vô cùng, Lâm Thù vội vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ mới thấy dễ chịu.

 

Mười giờ tối, giờ đi ngủ như mọi ngày.

 

Cả hai thay áo ngủ, bắt đầu buổi trò chuyện tổng kết cuối ngày.

 

Lâm Thù hỏi trước: "Sau này anh không được dùng phi tiêu đâm người nữa, nhớ chưa?"

 

"Nhớ rồi." Tần Du Trì hỏi lại: "Còn em, sau này phải ăn nhiều hơn, vận động đều đặn, được không?"

 

"Được." Lâm Thù gật đầu đáp.

 

Lời nhắn cuối cùng thật đơn giản, chẳng qua chỉ muốn đối phương sửa đổi hoặc duy trì hành vi giao tiếp một lần nữa cho tốt đẹp.

 

"Chúc... ngủ ngon, Thù Nhi." Tần Du Trì cúi nhìn Lâm Thù với ánh mắt thẳng thắn pha chút ngượng ngùng.

 

Mặt Lâm Thù bất giác ửng hồng, có cảm giác như bị đối phương cố tình quyến rũ, vội vã xoay người quay lưng lại: "Ngủ ngon, ca ca."

 

Bước vào phòng ngủ, Lâm Thù đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo.

 

Hương thơm, cường độ ánh sáng, độ ẩm, tất cả đều được điều chỉnh đến mức hoàn hảo.

 

Nhưng cậu vẫn trằn trọc.

 

Bàn tay trống trải, cảm giác cô đơn xâm chiếm khiến Lâm Thù chỉ muốn ôm chặt chăn mà chẳng làm được gì.

 

Rõ ràng đã thỏa thuận ngủ riêng, lẽ nào giờ lại chủ động đi tìm Tần Du Trì, đòi người nằm bên cạnh?

 

Lâm Thù bứt rứt lăn qua lộn lại, tâm tư rối bời, cuối cùng khi bình minh ló dạng đã bật dậy quyết định: "Kệ! Xấu hổ thì xấu hổ, chẳng lẽ thức trắng đêm sao?"

 

Cậu bước nhanh tới cửa, kéo then cài.

 

Rầm!

 

Cánh cửa mở ra cùng tiếng vật nặng đổ nhào. Tần Du Trì ngã vật ra sàn, từ giấc ngủ chợt tỉnh, ôm đầu kêu: "Tsk... đau quá!"

 

Người này không chịu ngủ trên giường, lại nằm vật trước cửa phòng anh?

 

Lâm Thù tức giận cúi xuống chất vấn: "Anh ngồi đây làm gì? Sao không về giường mình ngủ?"

 

Tần Du Trì tỉnh táo hẳn, cắn môi im lặng, ánh mắt né tránh.

 

Lại thế nữa rồi.

 

Đã hứa sẽ thẳng thắn trao đổi, giờ lại muốn trốn tránh.

 

Lâm Thù túm mặt đối phương, véo mạnh: "Không nói thì em véo sưng mặt anh ra, xấu xí để không ai thèm thích!"

 

"Anh..." Giọng Tần Du Trì trầm xuống, sau khoảng lặng dài mới thốt ra: "Anh phải canh gác... phải giữ em mới yên tâm."

 

"Tại sao phải..." Lâm Thù hỏi dở câu, bởi đã biết câu trả lời.

 

Động cơ của Tần Du Trì luôn đơn giản: sợ có người làm hại em, nên phải tự tay bảo vệ mới an lòng.

 

Thấy Lâm Thù im lặng, Tần Du Trì ngước nhìn với ánh mắt e dè. Chỉ một cái liếc mắt ấy khiến Lâm Thù thấy đau lòng.

 

Chẳng bận tâm đ ến những quy ước trước đây, Lâm Thù thở dài: "Lên giường đi." Cậu đóng cửa, chỉ tay về phía giường mình: "Anh ngủ trên này."

 

Tần Du Trì sửng sốt, quên cả đứng dậy.

 

"Nhanh lên!" Lâm Thù quát to.

 

Tần Du Trì vội vàng trèo lên giường, nằm về phía quen thuộc.

 

Lâm Thù nắm chặt tay đối phương thì thầm: "Chiều qua... anh cũng canh cửa như thế?"

 

"Ừ..." Tiếng đáp nhỏ như muỗi kêu.

 

Hai kẻ ngốc!

 

Một đứa thao thức không ngủ được, đứa kia cũng chẳng thể ngon giấc. Rõ ràng đã chẳng thể sống thiếu nhau.

 

Lâm Thù thở dài: "Từ nay anh ngủ ở đây."

 

Trong một ngày, Tần Du Trì không chỉ về nhà, mà còn được ngủ lại trên chiếc giường ấm áp, không phải nền đất lạnh lẽo.

 

"Cảm ơn." Dù biết sẽ khiến Lâm Thù tức giận, Tần Du Trì vẫn bày tỏ lòng biết ơn vì được trở về.

 

"Còn nói cảm ơn là em đuổi anh về phòng nhỏ đấy!" Lâm Thù quát.

 

Tần Du Trì mỉm cười nhắm mắt: "Ngủ ngon."

 

Lâm Thù siết chặt tay đối phương, lâu sau mới đáp: "Ngủ ngon."

 

Đêm ấy, Lâm Thù ngủ không yên, có lẽ vì lần đầu sau kiếp nạn được chia giường với Tần Du Trì nên mộng mị về kiếp trước cứ hiện về.

 

Nhưng trong mơ chàng không sợ hãi, bởi biết chắc khi tỉnh dậy sẽ thấy nụ cười Tần Du Trì, không phải khuôn mặt lạnh lùng ngày xưa.

 

Khi mở mắt, bàn tay trái trống không khiến Lâm Thù hoảng hốt.

 

Quay đầu nhìn, Tần Du Trì đang co ro ở mép giường, lưng quay lại như thuở nào, chỉ để lại bóng hình cô độc.

 

Nhưng bóng hình ấy giờ nhỏ bé, yếu ớt hơn xưa.

 

Lâm Thù nhìn bóng lưng kia, lặng lẽ tiến lại gần, áp sát vào.

 

Nên ôm như trước không? Hay đợi đối phương tỉnh dậy rồi làm nũng?

 

Đang do dự, Tần Du Trì cựa mình. Lâm Thù hoảng hốt lùi lại.

 

Tần Du Trì vươn vai, xoay người lại thì giật mình thấy Lâm Thù gần kề, vội ôm chầm lấy cậu: "Tỉnh lâu chưa?"

 

Lâm Thù chìm trong vòng tay ấm áp với mùi hương phức tạp, tuyết tùng diên vĩ cùng hương vị khó tả.

 

"Vừa mới tỉnh."

 

"Tốt quá." Tần Du Trì cười, siết chặt vòng tay, lần đầu tiên sau hai kiếp nói: "Chào buổi sáng, Thù Nhi."

 

Lâm Thù rúc vào ngực ấm, chợt nhận ra mình chẳng cần nhìn trộm bóng lưng kia nữa, bởi giờ đây Tần Du Trì sẽ chủ động ôm lấy cậu.

 

"Chào buổi sáng, ca ca." Lâm Thù ngẩng lên, hôn lên trán đối phương như lời đáp lễ.

 

Nụ hôn chỉ thoáng chạm.

 

Đang ngượng ngùng cúi đầu, bàn tay Tần Du Trì nâng mặt chàng lên.

 

"Anh muốn hôn em." Ánh mắt thẳng thắn nhìn sâu vào mắt Lâm Thù.

 

Tim đập thình thịch.

 

Lâm Thù nắm chặt chăn, nhắm nghiền mắt chịu trận.

 

Lần này, nụ hôn ấm áp không dừng ở trán, mà đáp xuống đôi môi, nhẹ như lông hồng.

 

---

 

Tác giả có lời:

 

Tần Du Trì: Về nhà, lên giường, được hôn (vui vẻ!)"