Tôi không phải là con gái ruột, nhưng thật ra chuyện này cũng chẳng làm tôi thấy bất ngờ chút nào.
Dù sao thì tôi cũng khác hẳn hai ông anh của mình. Họ chỉ nghĩ cách để tiêu tiền, còn tôi thì chỉ lo làm sao để kiếm tiền.
Tôi giúp bạn học trong lớp làm bài tập, gom chai lọ trong lớp rồi bán kiếm tiền.
Cả lớp đều cười nhạo tôi, thậm chí có một số phụ huynh còn trêu chọc bố Giang: "Bộ nhà anh phá sản rồi à?"
Nhưng bố Giang chẳng những không thấy có vấn đề gì, mà còn vô cùng hài lòng đối với người con gái này. Ông thường khoác vai tôi, khen ngợi: "Hổ phụ không sinh khuyển tử!"
Ngược lại, ông lại chẳng mấy hài lòng với hai người anh trai của tôi.
May mà tôi có thể giúp anh cả Giang Chính Khai làm cánh tay đắc lực, cũng có thể giúp anh hai Giang Yến An làm bài tập.
Nói chung, mối quan hệ giữa ba anh em chúng tôi vẫn khá hòa thuận.
Bố Giang thường xuyên than thở: "Nếu hai đứa nó có được một nửa sự đáng tin cậy của con thì tốt rồi."
Nhưng anh cả và anh hai chẳng hề bận tâm, thậm chí họ còn vô cùng tự hào.
"Hai anh em vô dụng này của em, à không đúng, phải nói là toàn bộ tài sản trong ngôi nhà này, đều sẽ do em thừa kế hết!"
Vì vậy, khi tin tức “tôi không phải là con gái ruột” được công bố, người sụp đổ đầu tiên lại chính là hai ông anh trai của tôi.
Cả hai nhào tới, mỗi người ôm chặt một bên chân tôi, khóc lóc thảm thiết:
"Ninh Ninh à em không được đi! Nếu em đi rồi, bọn anh biết sống sao đây? Anh không muốn vào cái học viện thương mại đó đâu, anh chỉ muốn tiếp tục sự nghiệp chơi piano thôi!"
Anh hai cũng hai mắt đỏ hoe: "Hu hu hu… Anh vẫn muốn đua xe!"
Cô em gái ruột vừa được nhận về – Đường Khai Nhan – đỏ bừng cả mặt, đứng cứng đờ tại chỗ, không biết nên làm gì.
Tôi gắng hết sức kéo lê hai ông anh nặng như cục tạ này đến bên cạnh Khai Nhan, rồi thẳng tay dúi hai người họ ôm lấy chân cô ấy.
"Khai Nhan, từ giờ hai người anh này nhờ cậu chăm sóc nhé."
Cảnh tượng này khiến mẹ Giang khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Mà trong ngôi nhà này, thứ duy nhất có thể khiến tôi sợ hãi chính là… nước mắt của bà.
"Châu Ninh! Nhà họ Giang không ngại nuôi thêm một đứa con nữa đâu!"
Tôi cố nén nước mắt, bình tĩnh nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Mẹ à, Khai Nhan năm nay đã mười tám tuổi, nhưng lại phải sống như một đứa trẻ mồ côi suốt từng ấy năm trời”
“Nếu không phải vô tình phát hiện ra chúng con là bị trao nhầm, ai biết cô ấy còn phải chịu bao nhiêu khổ cực nữa?”
“Người có lỗi là con, con đã sống cuộc đời mà đáng lẽ phải là của cô ấy suốt mười tám năm. Nếu con vẫn ở lại nhà họ Giang, lương tâm của con sẽ không được yên."
Hai ông anh quay sang nhìn Khai Nhan, ánh mắt… có phần mang chút thù địch???
Tôi thở dài, kéo cả ba người bọn họ đến trước gương, nghiêm túc nói:
"Hai anh tự nhìn đi, ba người trông giống nhau đến thế mà còn định phân biệt này nọ nữa à?”
“Dẹp ngay cái suy nghĩ bài xích lẫn nhau đó đi! Đừng làm bố mẹ và em gái ruột của hai anh buồn lòng."
Nghe xong, Giang Yến An là người vỡ trận trước tiên, ôm mặt khóc càng nức nở:
"Hu hu hu… Ninh Ninh, nếu em đi rồi anh phải làm sao đây?!"
May mà anh ấy vẫn còn đủ tỉnh táo để không nói toạc ra chuyện "bài tập của anh toàn là do em làm".
Giang Chính Khai cũng thở dài một hơi, bộ dạng hệt như một cô vợ nhỏ bị bỏ rơi, thút thít nói:
"Yến An, để Ninh Ninh đi thôi… Dù sao em ấy cũng không phải là em ruột của chúng ta, em ấy sẽ không chăm sóc chúng ta nữa đâu…"
Thôi xong, sao nghe cứ như tôi là kẻ phản bội hai người họ vậy trời?
Đường Khai Nhan nhìn cảnh tượng trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng, lùi lại một bước.
"Tôi hiểu rồi. Người dư thừa trong ngôi nhà này chỉ có tôi thôi. Tôi đi là được. Dù sao làm trẻ mồ côi tôi cũng quen rồi, không cần các người giả vờ diễn kịch trước mặt tôi."
Chưa đợi người nhà họ Giang kịp phản ứng, tôi đã lao lên trước.
"Đừng như vậy, Khai Nhan, là tôi có lỗi với cậu. Chúng ta đáng lẽ nên trở về đúng vị trí của mình từ lâu rồi."
Nói xong, tôi quay người lên lầu, không cho hai ông anh có cơ hội kéo tôi lại.
Tôi lôi chiếc vali từ trong phòng ra, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo không thương hiệu và một ít đồ dùng cá nhân.
"Ngoài những thứ này, tôi còn một thẻ ngân hàng. Trong đó là số tiền tôi tự kiếm được sau bao năm buôn bán lặt vặt. Nếu bố mẹ có ý kiến gì, tôi cũng có thể để lại tấm thẻ này."
Bố Giang mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại:
"Từng đó tiền làm sao mà đủ? Để bố chuyển thêm hai triệu cho con!"
Đường Khai Nhan hừ lạnh:
"Khi tôi còn bơ vơ bên ngoài, trong túi còn chẳng có nổi hai trăm."