Tôi Chỉ Là Một Thiên Kim Giả

Chương 3



Nói sao nhỉ… tay nghề nấu nướng của tôi không phải là tệ, mà là không thể nuốt nổi.

Từ lúc rời khỏi nhà họ Giang, tôi chưa từng ăn được một bữa cơm đúng nghĩa.

Thế là tôi thò đầu ra, mặt mày đầy nịnh nọt:

"Anh đẹp trai ơi, thương lượng chút được không?"

Anh ta lườm tôi một cái:

"Đinh Chước."

Tôi lập tức đổi giọng, thái độ cung kính:

"Anh Đinh đẹp trai, có thể chia cho em mấy miếng sườn không?"

Thấy ánh mắt anh ta càng lạnh lùng hơn, tôi vội vàng bổ sung:

"Em có thể trả tiền!"

Nghe đến "tiền", sắc mặt Đinh Chước mới dịu xuống đôi chút.

Anh ta chọn đại hai miếng sườn không quá ngon, quẳng thẳng vào bát tôi.

"Mười tệ."

Giá hơi chát.

Nhưng mà… mùi thơm này đáng giá lắm.

Tôi chỉ là gục ngã trước mỹ thực, chứ tuyệt đối không phải gục ngã trước mỹ nam!

Từ hôm đó, tôi và Đinh Chước ngầm hình thành một thỏa thuận không thành văn.

Tôi mua nguyên liệu, anh ấy nấu ăn.

Nhưng cũng không phải ngày nào tôi cũng có diễm phúc được ăn cơm anh ta nấu.

Mãi sau này, tôi mới biết…

Anh ấy vừa tốt nghiệp đại học, có một người em trai đang phải nằm viện.

Nói cách khác, mạng sống của em trai anh ta hoàn toàn dựa vào tiền bạc để duy trì.

Vì phải chăm sóc cho em trai, anh ta không thể làm công việc hành chính từ sáng đến tối.

Bảo sao… anh ấy kiếm tiền còn điên cuồng hơn tôi.

Hôm nọ, vừa tiễn Nguyên Tự ra khỏi cửa, tôi lại phát hiện Đinh Chước có gì đó không ổn.

Thông thường, tầm này anh ta đã ra ngoài làm việc từ lâu, chứ không thể còn nằm ì trong phòng thế này.

Tôi gõ cửa hồi lâu không ai trả lời.

Cuối cùng, tôi đẩy thẳng cửa bước vào.

Anh ta nằm trên giường, nửa người trên trần trụi, khắp người bầm tím.

Lúc lại gần mới phát hiện trán anh ta nóng hổi, hơi thở nặng nề, cả người chìm trong cơn sốt, đến mức mê sảng nói nhảm.

Tôi hoảng hốt, lập tức gọi xe cấp cứu, đưa anh ta vào bệnh viện.

Kết quả, tên nhãi này vừa mở mắt ra, câu đầu tiên không phải cảm ơn, mà là chất vấn tôi:

"Tại sao lại đưa tôi đến bệnh viện?!"

Tôi tức giận quát thẳng vào mặt anh ta:

"Nếu tôi không gọi 120, anh có khi c.h.ế.t mục trong phòng trọ rồi cũng chẳng ai hay!"

Nghe vậy, anh ta như bị rút hết sức lực, cả người xụi lơ nằm bẹp xuống giường, khẽ lẩm bẩm:

"Cái này… phải tốn bao nhiêu tiền đây…"

Không có tiền… đến bệnh cũng không dám.

"Anh bị thương thế này là sao?" Tôi nghiêm giọng hỏi.

Bác sĩ nói, anh ta là bị đánh.

Đinh Chước cười lạnh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Có một thằng khốn nạn say xỉn, thấy ngứa mắt nên đ.ấ.m tôi một trận. Sau đó bạn hắn đưa cho tôi hai mươi ngàn để giải quyết êm đẹp."

Tôi nhíu chặt mày.

Tôi không thể nói câu 'Sao anh không báo cảnh sát?'

Vì tôi hiểu.

Hai mươi ngàn đủ để em trai anh ấy nằm viện thêm hai tháng.

Ban đầu, tôi nghĩ rằng đã rời khỏi nhà họ Giang, thì nên dứt khoát cắt đứt mọi liên hệ liên quan với họ.

Nhưng suy đi tính lại, cuối cùng tôi vẫn bấm gọi số của Sở Minh Minh.

Vừa mới kết nối, đầu dây bên kia đã gào lên như heo bị chọc tiết:

"Giang Châu Ninh! Bà bị điên hả?! Ngay cả với tôi bà cũng cắt đứt quan hệ à?!"

Sở Minh Minh là tiểu thư của Tinh Hà Ảnh Nghiệp, cũng là bạn thân nhất của tôi.

Tôi cười khan, gượng gạo nói:

"Bây giờ khác rồi. Tôi không còn là con gái nhà họ Giang nữa… Tôi sợ chúng ta không còn tiếng nói chung."

Kết quả, cô ấy dứt khoát cúp máy luôn.

Vừa về đến cửa phòng trọ, một chiếc túi hàng hiệu bay thẳng về phía tôi.

"Bốp!"

Nguyên Tự tức giận hét lên:

"Sở Minh Minh! Cậu bị điên hả?! Đánh Châu Ninh làm gì?!"

Sở Minh Minh nhìn chằm chằm vào tôi, cố gắng kiềm chế không để nước mắt rơi.

"Tớ đánh cái đồ m.á.u lạnh này! Cái quái gì mà đẳng cấp, thân phận?! Bạn bè phải nhìn vào cái đó sao?!"

Rời khỏi nhà họ Giang, tôi không khóc.

Nửa đêm bị lũ chuột trong phòng trọ chạy nhảy trên người, tôi cũng không khóc.

Nhưng giờ phút này, nhìn Sở Minh Minh như vậy, tôi không kìm được mà mắt đỏ hoe.

Cô ấy tiến lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:

"Đi theo tớ, chỗ này không đáng sống. Nhà họ Giang không cần cậu, nhưng tớ cần!"

"Ai nói nhà họ Giang không cần em ấy?!"

Giọng nói này… quá quen thuộc.

Tôi quay đầu lại, thấy anh cả Giang Chính Khai.

"Dù bố mẹ có không cần anh, thì cũng không thể không cần Ninh Ninh."

Giọng nói này… là anh hai Giang Yến An.

Sở Minh Minh lật mắt xem thường:

"Tưởng ai, hóa ra là người nhà họ Giang."

Giang Chính Khai tiến lên, nắm lấy tay tôi:

"Ninh Ninh, về với anh đi. Anh sắp tổ chức buổi độc tấu, đã dành sẵn cho em chỗ ngồi đẹp nhất."

Giang Yến An đẩy Minh Minh qua một bên:

"Tránh ra! Đừng có mà dụ dỗ Ninh Ninh nhà tôi đi mất! Tình thân là thứ không thể cắt đứt, cậu hiểu không?!"

Sở Minh Minh hất mạnh anh ta:

"Tình thân không thể cắt đứt? Thế lúc để Ninh Ninh chịu khổ các người có nhớ đến tình thân không?!"

Giang Yến An vừa định phản bác, thì Nguyên Tự đột ngột lên tiếng, giọng đầy chắc chắn:

"Vợ sắp cưới của tôi đương nhiên phải về nhà họ Nguyên."

Cục diện lập tức rơi vào hỗn loạn.

Bốn người, chia ba phe, cãi nhau đến trời long đất lở.