“Muốn tắm cùng không?”
“Không cần!”
Tôi hoảng hốt đẩy anh ra, chạy thẳng vào phòng tắm.
Hơi nước bốc lên, sương mờ mịt, tôi nằm dài trong bồn tắm, ngâm mình rất lâu.
Đêm nay chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Không được nhát, nếu không Bùi Yến – tên khốn này – sẽ cười tôi đến c.h.ế.t mất.
Ai sợ ai chứ!
Người ta nói cây cao dễ ra ớt cay, tôi nhớ chiều cao 1m88 của Bùi Yến.
Nhỡ đâu anh không ra gì, hoặc là “tay nhanh”, tôi còn chẳng cười anh thối mặt mới lạ!
Nghĩ là làm, tôi lấy hết dũng khí, mặc quần áo rồi bước ra.
Bùi Yến đã thay sang đồ ở nhà rộng rãi.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là anh đang ngồi trên sofa, hút thuốc.
Đôi mắt dán chặt vào điện thoại, mặt trầm ngâm.
Mỗi lần ngón tay anh lướt qua màn hình, sắc mặt lại tối hơn một chút.
Tôi đứng đó lâu mà anh vẫn không nhận ra tôi.
Nhìn anh hút thuốc trông như người vừa thất tình.
Không nhịn được nữa, tôi lén lấy điện thoại ra, nhắn tin cho bạn thân trút bầu tâm sự.
“Chị ơi, chồng em hình như thất tình rồi, ngồi ủ rũ trên sofa, cứ nhìn điện thoại và hút thuốc mãi. Thương ghê!”
Tin mới vừa gửi, mắt tôi vô tình lướt qua điện thoại của Bùi Yến.
Chết rồi! Không đúng rồi...
Thứ anh cầm là điện thoại của tôi!
Cái điện thoại phụ tôi dùng để “nuôi cá”!
Lúc này, màn hình bật sáng, hiện rõ đoạn chat với một tên khiến tôi lạnh sống lưng:
“185 Có cơ bụng – Sói con sinh viên trường thể thao”
Hiện tại, tôi rất hoảng loạn...
“Anh... anh làm gì mà tự tiện xem trộm điện thoại người khác?”
Bùi Yến lạnh lùng ngồi đó, tiếp tục đọc mấy câu sến súa tôi nhắn:
“Khó chịu, chỉ muốn nằm dài trên đôi chân dài 1m85, cơ bụng sáu múi, xương quai xanh, giọng nói ấm áp, biết chiều chuộng, chân thành và chung thủy của anh trai nhỏ mà khóc một trận thật đã.”
Tôi hoảng loạn, muốn lao lên giật điện thoại.
“Trả lại cho em!”
Quá vội, tôi không cẩn thận ngã vào lòng anh.
Bùi Yến nhân cơ hội dang tay ôm chặt eo tôi.
Ánh mắt anh cúi xuống nhìn, tôi cũng nhìn theo.
Chiếc áo choàng tắm của tôi, qua một hồi giằng co, cổ áo đã bung từ lúc nào.
Tôi mới tắm xong, còn chưa kịp mặc đồ lót.
“Anh...”
Tôi hoảng hốt kéo cổ áo che chắn vùng n.g.ự.c hở ra.
Anh nhìn tôi chăm chú, giọng trêu chọc:
“Hà tất phải làm vậy, dù sao lát nữa cũng phải cởi ra thôi mà.”
Tôi nghiến răng...
Làm sao anh có thể nghiêm túc nói những lời không biết xấu hổ như vậy được chứ!
“Trả điện thoại cho em!”
Ngón tay anh chạm nhẹ màn hình, tôi không biết anh làm gì.
Tôi vùng vẫy: “Anh... anh muốn làm gì vậy!”
Vừa nói, tôi vừa cố giật điện thoại lại.
“Ái... Đừng động nữa...!”
Tiếng rên khẽ truyền xuống đỉnh đầu, giọng anh nghe có chút khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cứ động đi! Bùi Yến, cái dây thắt lưng anh cứng c.h.ế.t mất!”
Tôi mặc kệ, tiếp tục vùng vẫy.
Anh bỗng nhẫn nhịn hỏi:
“Thẩm Thính Hà, nhà em thắt dây lưng ở đâu thế?”
Tôi khựng lại, cúi nhìn xuống.
Xin lỗi, thất lễ rồi...
Tình hình lúc này có gì đó không đúng.
Tôi ngồi trên đùi anh, vòng eo bị anh giữ chặt.
Không khí trở nên căng thẳng, lạ lùng nhưng cũng đầy mơ hồ.
Dù sao tối nay cũng không tránh được nữa rồi.
“Về phòng...”
Bùi Yến bế tôi bằng một tay, nhẹ nhàng như không tốn sức, rồi đưa thẳng vào phòng ngủ.
Chiếc giường mềm mại đến mức như đang trôi bồng bềnh trên không trung.
Anh dùng một tay cởi áo sơ mi.
Cơ bụng của anh không to lớn cuồn cuộn, mà là đường nét mảnh mai, vừa đủ, quyến rũ.
Tôi nhìn đỏ mặt vội quay đi, không dám nhìn nữa.
Anh cười nhẹ, giọng trầm trầm:
“Sao vậy? Ngại rồi à?”
Tôi xấu hổ đến đỏ cả tai, cố tình hét lớn:
“Ai... ai sợ chứ!”
“Thế sao mặt đỏ thế?”
“Em... em nóng, không được à?”
“Ồ, phát sốt rồi, cần hạ sốt đúng không?”
Anh nói với ý đồ sâu xa.
Tôi cáu kỉnh đáp lại:
“Muốn làm thì làm đi, đừng nói mấy lời ba hoa đó!
“Chẳng qua là chuyện bình thường, em chưa từng thấy gì!”
Thực ra... tôi chưa từng trải qua chuyện gì.
Hồi đi học, tôi có mối tình đầu, nhưng chỉ dừng lại ở nắm tay, đã đỏ mặt ngại ngùng.
Giờ đây, sắp thân mật với kẻ mà tôi đã đánh nhau chí c.h.ế.t từ nhỏ.
Trong lòng tôi hoảng loạn vô cùng.
Anh thì ung dung nhìn tôi, ánh mắt đầy hứng thú.
Chúng tôi đấu tâm lý, anh thắng tuyệt đối, chỉ còn chờ tôi… xấu mặt.
Thời gian sau đó hoàn toàn là màn thể hiện đơn phương của anh.
Cảm giác lạ lẫm, bối rối mà cũng không tệ.
Khi chuyện tạm kết thúc, tôi thầm nghĩ cũng ổn đấy chứ.
Thời gian không dài không ngắn, chịu được.
Tôi kéo chăn định ngủ thì bị anh kéo dậy lần nữa.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Anh làm gì vậy, Bùi Yến? Chẳng phải xong rồi sao?”
“Xong rồi? Mới chưa bắt đầu.”
“Không nói mỗi tuần một lần sao?”
“Những lần em trốn trước đây phải bù lại.”
“Anh... anh... làm gì có chuyện tích góp để rồi làm một lần chứ!”
Không biết đã qua bao lâu...
“Vợ ơi, hạ sốt chưa?
“Làm sao đây? Hình như càng nóng hơn rồi~”