Tôi Đã Lấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 9: Tôi Đã Lấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung



Bùi Yến không thèm để ý, lười biếng ngẩng đầu:

“Vậy thì những chuyện ấy, tôi nghĩ cô ấy càng không muốn biết.”

Hà Vị cố giữ bình tĩnh, nhìn chằm chằm Bùi Yến, giọng đầy áp lực:

“Hai gia đình Thẩm và Bùi cũng chỉ là một cuộc trao đổi lợi ích. Công ty tôi hỗ trợ nhà họ Thẩm nhiều hơn anh.

“Tôi đã chờ đợi nhiều năm để có ngày hôm nay, đủ sức ngồi ngang hàng với anh trong ván cờ này.”

Bùi Yến cười nhạt như nghe trò cười:

“Nghe nói Hà tổng đang chuyển mảng kinh doanh từ nước ngoài về nội địa. Dự án giai đoạn hai ở cảng vừa trúng thầu, đúng không?

“Muốn tham gia không?”

Anh nhìn thẳng, nhấn mạnh từng chữ:

“Hà Vị, tôi vẫn giữ ba chữ này:

“Anh. Không. Xứng.”

Bùi Yến kéo tôi lên xe.

Trên quãng đường về, hai người không nói với nhau một lời.

Ngoài kia, cơn mưa ngày càng nặng hạt.

“Bùi Yến, anh lái chậm lại.” Tôi nhắc.

Đột nhiên, anh đạp thắng gấp, xe dừng ở góc khuất vắng người.

Anh lấy ra một điếu thuốc, định châm, nhưng ánh mắt lướt qua tôi lại bỏ xuống.

Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, rồi anh nghiêng người hôn tới.

“Anh... anh làm gì vậy...”

Tiếng mưa tí tách bên ngoài, không gian trong xe nóng bỏng đến nghẹt thở.

Ánh mắt anh khóa chặt tôi.

“Thẩm Thính Hà, muốn thắng tôi không? Dám cược một ván không?”

Tôi ngẩn người nhìn anh.

Anh cong môi cười bí ẩn:

“Cược xem anh ta có dám vì em mà đấu với tôi không.

“Nếu em thắng, tôi sẽ trao toàn bộ gia sản cho em.

“Nếu tôi thắng...”

Ngón tay anh quấn lấy dây buộc chiếc váy tôi đang mặc.

“Thì đến lượt em chủ động một lần, thế nào?”

Cược cái gì chứ, thật nực cười.

Tôi đỏ mặt:

“Ai thèm cược với anh chứ...”

“Dám không? Chỉ cần một lần chủ động, đổi lấy tất cả của tôi.”

Anh nhìn tôi chằm chằm, giọng ngọt ngào nhưng đầy thách thức, như một cái bẫy hấp dẫn khiến tôi không thể từ chối.

Đồ điên!

Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh, nhắc anh:

“Bùi Yến, tỉnh táo lại đi. Dự án cảng không phải thế mạnh của công ty anh.”

“Đúng vậy. Nếu anh ta dám đối đầu, tôi ít có cửa thắng.”

Anh gật đầu đồng tình, rồi bình thản nói tiếp:

“Nhưng tôi vẫn sẽ thắng.”

Tôi không nhịn được bật ra:

“Đồ kiêu căng...”

Cánh tay anh siết mạnh, khoảng cách giữa chúng tôi gần như tan biến.

Hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, nụ cười anh trở nên quỷ quyệt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vợ ơi, bộ đồng phục trung học của em còn chứ? Lúc nào rảnh mình sẽ tìm lại nhé.”

“Bùi Yến, anh thật không biết xấu hổ! Đồ biến thái!”

Mặt tôi đỏ rần, tức giận chửi anh.

“Vậy ai là người từng cầu xin tôi biến thái hơn nhỉ?”

Anh áp sát vào tai tôi, cười khẽ đầy mờ ám.

“Câm miệng!” Tôi hét lên.

“Được.”

Anh im re, nhưng đổi lại là hành động thiết thực.

“Bùi Yến! Đồ khốn! Anh... ra khỏi đây ngay!”

Cơn mưa bên ngoài trút xuống dồn dập, nước chảy dài trên kính xe.

Tầm nhìn trong xe trở nên nhòe nhoẹt, rung chuyển.



Những ngày gần đây, cuộc đối đầu giữa Bùi Yến và Hà Vị khiến giới kinh doanh xôn xao.

Cả hai đều là những con người lý trí tuyệt đối, nhưng trong trận chiến này, dường như đều đang nóng mắt.

Đặc biệt là Bùi Yến, anh ta không ngại đổ số tiền khổng lồ vào dự án, chẳng mảy may chớp mắt.

Mọi người tò mò không biết ai sẽ là kẻ chiến thắng.

Tôi bận rộn với công việc, chỉ dặn trợ lý theo dõi tình hình Hà Vị.



Mấy ngày sau, trợ lý báo cáo:

“Thẩm tổng, phía Hà Vị đã rút lui.”

“Tôi biết rồi.” Tôi không quá ngạc nhiên.

Với tính cách của Bùi Yến, anh ấy là người có khát vọng chiến thắng mãnh liệt; thứ gì muốn thì chưa bao giờ để tuột mất.

Dù dự án cảng không phải điểm mạnh của công ty, nhưng sự quyết tâm của anh tạo áp lực rất lớn lên đối thủ.

Anh rất giỏi chơi tâm lý.



Trợ lý ngập ngừng rồi nói tiếp:

“Hà Vị vừa đến gặp cô.”

Tôi không ngờ anh ta sẽ tìm đến mình.



“Thính Hà, dự án cảng đó rủi ro cao, vốn đầu tư lớn, tôi phải nghĩ cho tương lai...”

Anh ngập ngừng, hơi khó xử.

“Hà tổng, quyết định của anh không cần giải thích với tôi.”

Tôi lạnh nhạt đáp.

“Thính Hà.

Tôi biết em vẫn còn giận tôi vì năm ấy đã bỏ rơi em. Nhưng thật sự tôi không còn cách nào khác. Mẹ tôi ốm nặng, phải dùng thuốc lâu dài, em gái tôi còn phải đi học. Trong hoàn cảnh gia đình như vậy, làm sao tôi xứng đáng với em?

Một năm tiền sinh hoạt của tôi còn không đủ mua một chiếc túi của em. Tôi chỉ có thể cố gắng nắm bắt mọi cơ hội để rút ngắn khoảng cách với em.”

Tôi cảm thấy phiền phức.

“Hà Vị, đừng dùng cái cớ đạo đức để trói buộc tôi. Hoàn cảnh gia đình anh không phải lỗi của tôi. Tôi hiểu những áp lực anh gánh, nhưng tôi không sai.

Tôi có thể thông cảm với khó khăn của anh, nhưng không thể chấp nhận việc anh bỏ rơi tôi lúc tôi cần anh nhất.”



Hồi đại học năm cuối, mẹ tôi đột nhiên mất vì bệnh tim.

Cha tôi ngay lập tức đưa người phụ nữ bên ngoài cùng con trai riêng về nhà.

Lúc tôi cô đơn và bất lực nhất, bạn trai tôi vì một công việc lương cao ở nước ngoài mà chia tay.