Tôi Đã Ngủ Với Kẻ Thù

Chương 13: Tôi Đã Ngủ Với Kẻ Thù



Cậu ấy mở mắt, cười nhưng như không cười nhè nhẹ nhìn tôi:

“Thôi, đừng lau nữa. Cậu có bộ dạng xấu xí gì mà tôi chưa từng thấy đâu. Lần sau đi xe nghe nhạc sôi động vào, đừng có ngủ gật nữa nha.”

Tôi cảm thấy rất xấu hổ.

Tôi là người cứ đi xe là ngủ gật, dù là xe buýt, taxi hay tàu hỏa. Cảm giác rung lắc của xe như thuốc mê với tôi.

Trước đây, khi cùng Trì Trọng Cẩm đi xe, dù tôi có ngủ gật, cậu ấy cũng sẽ nhắc. Giờ đặc ân ấy đã không còn.

Vì thế, khi Trì Trọng Cẩm đề nghị đưa tôi đến Bắc Đại, tôi đã không từ chối. Thật lạ, trên taxi lần này tôi lại không ngủ gật.

Đến cổng Bắc Đại, tôi hạnh phúc tột độ.

Bắc Đại, tôi đã đến rồi!

Các anh chị khóa trên đều rất tốt bụng, nhiệt tình chỉ đường cho tôi đến ký túc xá. Vóc dáng của trúc mã giúp tôi rất nhiều.

Thậm chí còn có mấy chị khóa trên nhẹ nhàng xin thông tin liên lạc của trúc mã tôi, nhưng cậu ấy vẫn lạnh lùng như thường, nói không có.

Tại ký túc xá, chỉ có một cô gái rất dễ thương đã đến, khi nhìn thấy Trì Trọng Cẩm thì mắt cô ấy mở to:

“Bạn ơi, đây là bạn trai cậu à? Đẹp trai thật đấy, học khoa nào vậy?”

Trì Trọng Cẩm đang giúp tôi đặt hành lý, có vẻ không nghe thấy lời cô gái đó, tôi cười nhẹ:

“Không phải bạn trai, cậu ấy là người Thanh Hoa.”

Cô gái ấy che miệng cười: “Wow! Người nhà các cậu giỏi thật đấy.”

Lần này Trì Trọng Cẩm nghe thấy, đặt đồ xuống, cau mày, giọng lạnh lùng:

“Đúng vậy. Tôi không phải bạn trai, tôi là người của Thanh Hoa. Chúng tôi không phải người nhà. Kim Ngư, cậu dọn giường đi, có gì gọi tôi.”

Nói xong, cậu ấy quay lưng bước đi.

Tim tôi chợt siết lại.

Hoá ra tình cảm lớn lên bên nhau từ nhỏ giờ đối với cậu ấy không còn là người nhà nữa.

Cô gái ấy hơi ngượng ngùng, tiến đến xin lỗi tôi:

“Bạn học, xin lỗi nhé, mình nói nhiều quá.”

“Không sao đâu, cậu ta vốn dĩ đã có cái bản mặt ‘chó’ thế đấy mà.”

Tôi vô tư vẫy tay.

Cô gái ấy là Từ Lam. Có lẽ vì tôi gặp cô ấy đầu tiên ở ký túc xá, hoặc vì tính cách cô ấy thích cười, nên tôi chơi thân nhất với cô ấy ở đó.

Sau này, khi biết thân phận của Trì Trọng Cẩm, cô ấy gọi cậu ấy là “thanh mai trúc mã của Tiểu Ngư Nhi.”

Thanh mai trúc mã nghe thật đẹp đẽ.

Nhưng tôi vẫn nhớ một câu khác: “Thanh mai trúc mã không bằng người từ trên trời rơi xuống.”

Cô ấy chỉ nhìn một cái là nhận ra tôi thích Trì Trọng Cẩm.

Tôi hỏi làm sao cô ấy biết.

Cô nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mỗi khi cậu nhắc đến cậu ấy, mắt cậu liền sáng rực.”

Tôi tưởng mình giấu rất kỹ, ai ngờ cuối cùng lại thua chính ánh mắt mình.

Việc đầu tiên sau khai giảng là huấn luyện quân sự.

May mà hè vừa rồi tôi đã tập gym giảm cân, nên những buổi huấn luyện cũng chấp nhận được.

Vì vậy, tôi thường xuyên bị huấn luyện viên kéo lên làm mẫu.

Bận rộn như vậy, tôi dường như không nghĩ nhiều về Trì Trọng Cẩm nữa.

Nhưng chỉ mình tôi biết, trong khuôn viên Bắc Đại, thấy bóng dáng tương tự là tôi lại chạy đến nhìn, ngửi mùi bạc hà quen thuộc lại ngẩn ngơ, nhìn thấy khuôn mặt ấy là im lặng rất lâu.

Những nỗi lòng tưởng chừng đã xa, nhưng lại càng đậm sâu.

Kiếp này, tôi nghĩ sẽ không bao giờ thích ai như thế nữa.

Trưa hôm đó, sau khi giải tán, tôi đang bàn với Từ Lam nên ăn ở căng tin nào.

“Tiểu Ngư Nhi, đằng kia, dưới gốc cây có một siêu cấp trai đẹp. Mình nhanh chụp lại thôi.”

Từ Lam vốn kéo tôi đi, giờ đã rút điện thoại ra rồi.

Tôi nhún vai, chỉ mới một tuần huấn luyện quân sự mà tôi đã biết hết trai đẹp trong các khoa rồi, vì Từ Lam là con nghiện nhan sắc, điện thoại cô ấy tràn đầy ảnh trai đẹp.

Không chỉ cô ấy, mấy cô gái xung quanh cũng không ngừng xuýt xoa: “Đẹp trai quá, đẹp trai quá.”

Đẹp trai thế nào cơ chứ.

Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy người đó, cả người đứng hình.

Cậu ấy đội mũ, dù vành mũ che một phần khuôn mặt nhưng tôi vẫn nhận ra ngay.

Bộ quân phục không quá đẹp, nhưng khoác lên cậu ấy thì thẳng thớm, gọn gàng, nổi bật giữa đám đông, rất thu hút.

Cậu ấy xách túi, đứng dưới gốc cây, lặng lẽ nhìn tôi từ xa.

Tôi theo bản năng chạy tới:

“Sao cậu lại đến đây?”

Tôi thật sự rất vui.

Cậu ấy tháo mũ, khóe mắt cong nhẹ nở nụ cười:

“Đến thăm cậu. Đen rồi đấy. Tôi mang kem chống nắng cho cậu, mẹ tôi bảo mua cho cậu. Còn có ít đồ ăn nữa.”

Tôi vừa tức vừa cảm động.

Tức vì cậu ấy vừa gặp đã nói tôi đen. Cảm động vì dì Dương luôn rất chu đáo.

Từ Lam đi theo, nháy mắt ra hiệu:

“Thanh mai trúc mã của Tiểu Ngư Nhi đến rồi kìa! Tiểu Ngư Nhi, cậu dẫn thanh mai trúc mã của cậu đi nếm thử đồ ăn ở Bắc Đại đi. Mình thoát đây.”

Tai tôi nóng bừng.

Tư thế hóng chuyện của Từ Lam quá rõ ràng.

“Cậu với cậu ấy quan hệ thế nào?”