"Giản Ngộ!"
"Hạ Linh Vũ!"
Cả hai chúng tôi cùng hét lên. Cậu ấy bỗng dừng bước quay lại, tôi không kịp phản ứng, đ.â.m sầm vào cậu, trán đập vào cằm cậu.
"Sao vậy? Hoảng cái gì?" Giản Ngộ đỡ tôi dậy, xoa trán tôi.
"Giản Ngộ, có người nói cậu đạo nhạc! Bất ngờ của cậu biến thành cú sốc rồi đó!" Tôi kích động, giơ điện thoại ra cho cậu ấy xem.
"… Vậy à? Thế cậu tin tôi không?" Ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên mặt anh, nét mặt anh gần như không thay đổi.
"Dĩ nhiên là tin rồi! Ai mà tin cái tên bịa chuyện đó chứ?" Tôi tức tối, nhưng chợt nhớ ra gì đó:
"À, đúng rồi, lúc nãy cậu định nói gì với tôi?"
"Không… không có gì." Cậu ấy có vẻ hơi căng thẳng, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng đầy hụt hẫng.
Gần nửa đêm, Giản Ngộ mới về đến nhà. Tôi nằm trên giường, lại bật điện thoại lên, lướt qua những bài bàn luận trên mạng.
Hiển nhiên, một số người đã bị dư luận dắt mũi, tin rằng bản nhạc được "tác giả gốc" đăng bằng tài khoản ẩn danh từ một năm trước có độ tin cậy cao hơn, và cho rằng bản nhạc của Giản Ngộ là đạo nhái.
Thậm chí, bộ phim cũng bị lôi vào làn sóng chỉ trích. Mặc cho phía chính thức đã công khai email trao đổi công việc từ hai năm trước, chứng minh Giản Ngộ đã gửi bản nhạc cho tổ chế tác từ sớm, nhưng vẫn bị cho là "giả mạo bằng chứng".
Tức đến mất ngủ, tôi nằm mơ cũng thấy mình đang cãi nhau nảy lửa với đám tiểu nhân mượn gió bẻ măng.
Sáng hôm sau bước vào phòng đàn, Giản Ngộ sững lại một chút, bật cười khẽ:
"Cậu không vào giới âm nhạc, mà vào hội 'mắt gấu trúc' thì đúng hơn đấy."
Thừa lúc thầy chưa đến, tôi thao thao bất tuyệt kể đủ chuyện, vừa tức vừa lo, còn đang nghĩ làm sao phản công cho ra trò.
Nhưng Giản Ngộ dường như chẳng mấy để tâm, thần sắc thản nhiên:
"Chỉ là mấy tên hề thôi, không đáng để cậu tốn công. Chuyện này cứ để đó đi, được không?"
"Nhưng nếu ảnh hưởng đến việc bài nhạc nhận giải, thậm chí tổn hại danh tiếng của cậu thì sao?"
Tôi sốt ruột đến mức giọng gắt lên, lòng bàn tay bị móng tay bấm đến bật m.á.u cũng chẳng thấy đau.
"Bài nhạc này, có được giải hay không không quan trọng. Ngay từ đầu, nó là dành cho cậu. Cậu đã nghe thấy rồi, cậu tin tôi, vậy là đủ."
Ánh mắt đen láy trong veo của Giản Ngộ nhìn tôi, nhưng rất nhanh lại rũ mi xuống, che đi chút cảm xúc khó nắm bắt kia.
Tôi chợt nhớ nhiều năm trước, Giản Tùy từng nói với tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Em và A Ngộ giống nhau, đều quen giấu đi sự yếu đuối của mình."
Đến giờ tôi mới hiểu, Giản Ngộ cũng là một người luôn cố tỏ ra mạnh mẽ.
Làm sao có thể không để tâm được?
Thành quả lao động nghiêm túc bị vu oan là đạo nhạc, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một người sáng tác.
Huống chi cậu ấy còn nói bài nhạc này là món quà tặng tôi, nên càng không muốn tôi vì vậy mà buồn.
"Ừ, tôi nghe rồi, và tôi tin cậu."
Tôi gật đầu với Giản Ngộ, đôi vai đang căng cứng của cậu mới thả lỏng ra.
Chỉ có điều, những lời trong lòng tôi không nói thành tiếng:
Không sao đâu, Giản Ngộ, có lúc, cậu cũng có thể dựa vào tôi mà.
Một người không thể chống lại tất cả giông tố, vì vậy chúng ta cần bên nhau.
Chừng một tuần sau, dư luận trên mạng hoàn toàn đảo chiều.
Bởi vì tôi đã nhờ Giản Tùy liên hệ với bên sản xuất phim, nhờ họ đăng tải một video "hậu trường đặc biệt".
Trong video, Giản Ngộ lúc mười bốn tuổi, mặc lễ phục, ngồi chơi bản demo của 《A Heartbeat Away》 tại một cây đàn piano ở sảnh chờ sân bay.
Trong khung hình, có thể thấy rõ góc nghiêng gương mặt cậu, đôi tay đặt trên phím đàn, và bảng điện tử hiển thị thông tin chuyến bay phía xa, thời gian là ngày 23 tháng 7, bốn năm trước.
Cũng chính là ngày sinh nhật mười bốn tuổi của tôi.
Khi đó, Giản Ngộ cùng gia đình đi dự dạ tiệc từ thiện ở nước ngoài, nhưng do thời tiết xấu, chuyến bay về liên tục bị trì hoãn.
Cậu ấy đã gọi video cho tôi trong khoảnh khắc cuối cùng, chơi bài này tại sân bay, dù lúc đó ở chỗ tôi đã là rạng sáng hôm sau.
Không biết nghĩ gì, tôi lại ghi màn hình, lưu lại toàn bộ màn trình diễn của cậu.
Lúc đó, sân bay rất vắng, nên người đứng ở góc quay video bằng điện thoại hiện lên khá rõ, có thể chính là kẻ đạo nhạc thật sự.
Tôi dò theo vóc dáng và cách ăn mặc của người đó, phát hiện cậu ta trạc tuổi chúng tôi, từng tham dự bữa tiệc từ thiện năm ấy, và hai năm gần đây thường xuyên thua thiệt Giản thị trong cạnh tranh kinh doanh, động cơ trả thù quá rõ ràng.
Sau khi video được công bố, những người từng tấn công Giản Ngộ và tổ sản xuất lập tức quay xe. Thủ phạm cuối cùng không chịu nổi áp lực, buộc phải thú nhận và đăng bài xin lỗi.
Tôi bình luận dưới bài xin lỗi đó:
【Đối thủ của chị đây mà cũng dám động vào? Ngoài chị ra, không ai được bắt nạt cậu ấy.】