Tôi nhân cơ hội đó liền buông lời châm chọc, không ngừng hét lên:
“Sảy rồi à? Sảy rồi à? Tôi thấy đứa con này chắc không giữ nổi đâu!”
“Tôi không đồng ý thương lượng, tôi muốn khởi kiện theo đúng trình tự pháp luật!”
Các đồng nghiệp xung quanh tôi, ai nấy đều có thái độ hóng hớt, không một ai bước lên quan tâm.
Gã luật sư đi cùng cô ta chưa từng gặp tình huống phụ nữ mang thai kiểu này, bối rối đến mức tay chân lóng ngóng:
“Cô Diêu, cô không sao chứ? Cần tôi rót cho cô ly nước không?”
Diêu Diêu mặt mày tái mét.
Tôi gãi gãi tai, tốt bụng gợi ý:
“Uống nước gì nữa? Gọi xe cấp cứu đi chứ. Nhanh lên, không thì đứa nhỏ rớt ra luôn bây giờ đấy!”
Xe cấp cứu đưa Diêu Diêu đi, bác sĩ nói nếu cô ta còn kích động thêm nữa thì có thể sẽ không giữ được đứa bé.
Câu nói đó khiến Diêu Diêu và mẹ chồng sợ c.h.ế.t khiếp.
Ít đi một người thừa kế để chia tiền, chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra.
Hai người họ gấp rút tìm tôi thương lượng, muốn giành được cổ phần trước khi đứa bé ra đời.
Tôi hậm hực nói:
“Tôi thấy các người thật ghê tởm, đưa tôi mười triệu, mua lại phần cổ phần còn lại của tôi, tôi sẽ lập tức rút khỏi công ty.”
“Tôi chỉ cần tiền mặt, không nhận bất kỳ tài sản thế chấp nào.”
Diêu Diêu gần như bật thốt lên:
“Giao dịch thành công!”
“Tôi đã ghi âm lại rồi! Đây là chị nói đấy nhé, chúng ta đã thỏa thuận xong, mười triệu, từ nay Hải Dương Công Nghệ không còn liên quan gì đến chị nữa!”
Tôi trợn to mắt, không thể tin nổi.
Đồ ngốc, có người mắc bẫy rồi.
06
Dưới danh nghĩa công ty có nhà xưởng, căn hộ thương mại, xe cộ, chỉ tính riêng tài sản cố định đã lên tới hơn trăm triệu, doanh thu mỗi năm cũng vượt mười triệu.
Một kẻ bỏ ra mười triệu mua cổ phần của tôi — thương vụ này chắc chắn lời to không lỗ.
Diêu Diêu và mẹ chồng sợ tôi đổi ý, liền nhanh chóng soạn thảo hợp đồng.
Vốn dĩ các khoản nợ và tài sản của công ty rất phức tạp, chỉ riêng báo cáo tài chính đã dày cộp mấy quyển.
Nhưng Diêu Diêu nói:
“Tôi đã làm việc trong công ty từ lâu, mọi thứ tôi đều rất rõ.”
Cô ta gần như không thèm xem kỹ, hoặc là thật ra chẳng hiểu gì mấy, chỉ muốn nhanh chóng tiếp quản công ty của Đinh Hải Dương, trở thành bà chủ danh chính ngôn thuận.
Bọn họ vay mượn khắp nơi, thế chấp cả nhà đứng tên bố mẹ chồng, gom đủ số tiền mặt.
Nhìn mười triệu chuyển vào tài khoản, tôi vừa đau lòng vừa vui mừng.
Nhất Phiến Băng Tâm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đinh Hải Dương — thằng đàn ông cặn bã đó, bao năm nay không biết đã lén đưa cho mẹ chồng và tiểu tam bao nhiêu tiền.
Trong đó, có một nửa là phần tôi cực khổ kiếm được.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục chuyển nhượng, Diêu Diêu tổ chức một cuộc họp toàn công ty.
“Từ hôm nay trở đi, công ty chính thức bãi nhiệm chức vụ phó tổng của Vương Nam!”
Cô ta nhìn tôi, vênh váo tuyên bố:
“Vương Nam, cô bị sa thải rồi!”
Cô lễ tân đuổi cổ bà chủ, đây đúng là câu chuyện truyền cảm hứng nhất năm.
Toàn bộ nhân viên trong văn phòng đều sốc đến không thể tin nổi.
Diêu Diêu tự bổ nhiệm mình làm tổng giám đốc công ty, còn nói sau này sẽ dẫn dắt mọi người ba năm mở rộng, năm năm niêm yết.
Những lời vẽ bánh vẽ kiểu này, nghe từ miệng cô ta nói ra, lại mang đến cảm giác mới mẻ kỳ lạ.
Nhân viên bên dưới nghe xong, khóe mắt giật giật, thậm chí có người còn trợn trắng cả mắt.
Trước đây Đinh Hải Dương rất thích vẽ bánh vẽ cho nhân viên, đám "trâu ngựa chốn công sở" nghe đến phát chán rồi.
Chẳng ai còn hăng m.á.u vì mấy lời đó nữa.
Tôi nhìn dáng vẻ tự tin phơi phới của cô ta, đến tôi còn thấy xấu hổ thay.
Ngủ với sếp mấy năm mà ngủ ra được cả trí óc luôn sao?
Diêu Diêu còn gọi bảo vệ đến:
“Bảo vệ, trông chừng cô ta, không được để mang theo bất kỳ đồ vật nào của công ty!”
Tôi cúi đầu, không mang theo gì, lặng lẽ bước ra khỏi cổng lớn.
Tôi không dám ngẩng đầu, sợ cô ta nhìn thấy nụ cười trên mặt tôi.
Tiểu Như là tâm phúc của tôi, cũng bị sa thải theo.
Đến khi chúng tôi đi xa rồi, Tiểu Như mới ghé sát lại, phấn khích nói:
“Chị à, chúc mừng chị đã nhảy khỏi hố sâu.”
Còn gì nữa, đúng là phải cảm ơn Diêu Diêu – kẻ "ôm nồi lẩu" hộ tôi.
Cái hố to mang tên Hải Dương Công Nghệ, cuối cùng tôi cũng đá bay nó được rồi!
“Đi, ăn mừng cái đã.”
Lúc đang ăn lẩu Haidilao, tôi tiện tay lật danh bạ điện thoại, lôi ra mấy chục nhà cung cấp và ngân hàng, gửi tin nhắn từng người một:
【Kính gửi quý đối tác, kể từ hôm nay, cổ đông, pháp nhân và chủ nợ của Hải Dương Công Nghệ đã có thay đổi. Tôi không còn đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào trong công ty và cũng không chịu trách nhiệm với bất kỳ khoản nợ nào. Dưới đây là thông tin liên hệ mới.】
“Đòi nợ thì đừng tìm nhầm người nhé!”
Gửi xong tin nhắn cuối cùng, tôi hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, không kìm được mà cảm thán.
Đinh Hải Dương à Đinh Hải Dương, thật phải cảm ơn cái tính sĩ diện c.h.ế.t tiệt của anh.
Ngoài tôi và một vài quản lý cấp cao, chẳng ai biết trong công ty đã chôn sẵn một quả b.o.m nợ.
Diêu Diêu và cả nhà mẹ chồng, còn tưởng anh ta là đại gia tiền tiêu mãi không hết.