Đôi giày này tôi vẫn luôn để trong tủ, làm sao lại có kính vỡ bên trong?
Theo phản xạ, tôi nghĩ ngay đến Cam Việt.
Nhưng giờ không có thời gian điều tra nữa, đêm hội sắp bắt đầu, tôi chỉ có thể lấy khăn giấy lau qua vết thương đang chảy máu.
Vậy mà, lúc chuẩn bị thay váy mới phát hiện ra—
Váy cũng bị cắt rách.
Chiếc váy tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị cho buổi biểu diễn, phần trước n.g.ự.c bị cắt một lỗ lớn.
Tôi không còn thời gian để chuẩn bị trang phục khác.
…
Đêm hội.
Tôi chờ trong hậu trường, cho đến khi người dẫn chương trình đọc đến tên mình.
Gắng gượng nhịn đau dưới lòng bàn chân, tôi bước lên sân khấu.
Dù đã cố gắng hết sức, tôi vẫn khập khiễng khi di chuyển.
Tôi lặng lẽ quan sát khán giả bên dưới.
Thực ra, tôi không nghe rõ tiếng họ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt chế giễu.
Bởi vì những người biểu diễn trước tôi, bất kể nam hay nữ, đều ăn mặc rất đẹp.
Chỉ có tôi.
Với vẻ ngoài vốn dĩ không nổi bật, lại mặc nguyên một bộ đồng phục rộng thùng thình lên sân khấu biểu diễn piano.
Trước đó, tôi đã cẩn thận chải tóc, búi cao gọn gàng, nhưng khi kết hợp với bộ đồng phục màu xanh đậm này, trông thật lạc quẻ.
Hơn nữa, tôi bước lên sân khấu với dáng đi cà nhắc, khiến cảnh tượng càng thêm kỳ quặc.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng trấn áp sự căng thẳng, cúi chào khán giả.
Sau đó, tôi ngồi xuống trước cây đàn piano.
Ép bản thân quên đi tất cả, tôi bắt đầu bản nhạc của mình.
Màn biểu diễn này là món quà dành tặng mẹ.
Cũng là dành tặng chính tôi.
14
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tôi đắm chìm trong âm nhạc, tạm thời quên đi những khó chịu và lời chế giễu.
Mọi âm thanh khó nghe đều bị tôi gạt bỏ.
Khi bản nhạc kết thúc, tôi mới nhận ra dưới khán đài im lặng đến lạ thường.